Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:08:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thêu khăn trùm đầu (1)

 

Đầu tháng tám, khi ông Trịnh đưa Trịnh Văn Văn tới đây, ông thuận tiện nộp phí dạy kèm tháng .

 

Số ngày cũng vặn, Trịnh Văn Văn đến cuối tháng sáu, tháng bảy mấy ngày cô bé đến, giờ học gộp đúng là một tháng.

 

Tháng bảy tổng cộng 31 ngày, cộng là mười lăm đồng năm xu.

 

Phong Ánh Nguyệt nhận tiền, trong lòng vui vẻ.

 

Ông Trịnh cũng vui mừng khôn xiết, bởi vì toán học của Trịnh Văn Văn nâng lên rõ rệt, học vẹt vài hôm quên, mà là khắc sâu tâm trí con bé!

 

"Tháng bọn trẻ chỉ thể đến ba mươi ngày, vì ngày cuối cùng của tháng chúng sẽ tựu trường."

 

"Cháu hiểu ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

 

Hôm nay Đường Văn Sinh nghỉ phép, ăn sáng xong liền ngoài tìm thầy Vương.

 

Lúc đưa đề thi mà Phong Ánh Nguyệt xong qua, thầy Vương bởi vì quê nhà việc, cho nên khi hẹn thời gian xong, bảo họ khi nào rảnh rỗi thì đến tìm .

 

Phong Ánh Nguyệt dạy toán cho Trịnh Văn Văn, đương nhiên Đường Văn Sinh .

Phạm Khắc Hiếu

 

Thầy Vương thấy cũng hề ngoài dự liệu của , dù lúc đưa đề thi tới, Đường Văn Sinh Phong Ánh Nguyệt bận việc gì .

 

"Em tìm một vợ tuyệt vời. Phần kiến thức phía tất cả đều là cô tự học?"

 

" , sách từ cấp một đến cấp ba, cô đều và học mỗi ngày, em đều chứng kiến."

 

Đường Văn Sinh gật đầu.

 

Thầy Vương liên tục gật đầu tán thưởng: " là một hạt giống . Giống như em , là một hạt giống hiếm .”

 

Anh đưa bộ bài thi sửa mặt Đường Văn Sinh: "Đề thi cấp một và cấp hai về cơ bản vấn đề gì, ba bài cấp ba chút sai sót nhỏ, nhưng ngay cả khi tham gia kỳ thi lên cấp năm nay, điểm của em vẫn đầu. cho rằng, em tham gia kỳ thi chuyển cấp tháng sáu tới trở ngại gì.

 

"Dù còn một năm nữa, cứ để em hiểu kỹ sách giáo khoa cấp ba, đến lúc đó thành tích chỉ thể hơn so với hiện tại mà thôi!"

 

Thấy một học sinh cấp ba giỏi như , Thầy Vương đương nhiên vô cùng kích động.

 

Đường Văn Sinh ở nhà xem đề thi nên đương nhiên , cũng vui mừng: "Vậy chỉ cần tháng sáu năm chúng em đến thi là ạ?”

 

"Được chứ." Thầy Vương nâng chén men sứ lên uống một ngụm . Phong Ánh Nguyệt hiện tại tương đương với một học sinh lớp mười hai tự học: "Kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ em cần tham gia, chỉ cần giấy tờ xác nhận của nhà trường, đến kỳ thi lên cấp quan trọng thì trực tiếp thi là .”

 

Những bài kiểm tra đó, Thầy Vương cho Đường Văn Sinh mang : " giữ , lúc khai giảng còn đ.á.n.h trống cổ vũ cho lũ nhóc lớp mười!”

 

Sau khi hàn huyên với Thầy Vương một hồi, Đường Văn Sinh chợ nông sản bên mua đồ ăn, thấy bán lê, mua năm cân về nhà.

 

Trịnh Văn Văn vùi đầu bài, Phong Ánh Nguyệt thấy Đường Văn Sinh mang theo nhiều thứ như trở về thì dậy cầm lấy giúp , sắp xếp riêng cất .

 

Đường Văn Sinh rửa ba quả lê. Chờ Trịnh Văn Văn đề xong, Phong Ánh Nguyệt để cho cô bé nghỉ ngơi một chút. Ba cùng ăn lê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-122.html.]

Quả lê cắt ăn riêng, bởi vì kiêng kỵ câu "chia lê là chia lìa" (phân lê là phân ly), thế nên Phong Ánh Nguyệt ăn một quả lê lớn, ăn xong thì cảm thấy no căng bụng.

 

Trịnh Văn Văn cũng kém.

 

Buổi trưa khi cô bé về nhà, Phong Ánh Nguyệt còn nhét cho cô bé hai túi lớn.

 

Bởi vì nhà họ Trịnh cách khu nhà ngang chút cách, cho nên Trịnh Văn Văn qua đều là ông nội cô bé đạp chiếc xe đạp sườn cao đến đưa đón.

 

Đứng lầu, Trịnh Văn Văn chạy về phía ông Trịnh đang chờ ở cổng lớn, Phong Ánh Nguyệt mới xoay phòng.

 

"Em no quá."

 

Phong Ánh Nguyệt sờ bụng .

 

"Vậy thì chúng ăn trưa muộn một chút."

 

Đường Văn Sinh cũng quá đói. Anh nhắc lời Thầy Vương dặn dò cho Phong Ánh Nguyệt, cô thấy cũng mừng.

 

Lúc cô bài, cô cố ý thêm chút tâm tư các đề cấp ba, dù cũng là ở nhà tự học, thể nào hảo như .

 

Đường Văn Sinh cầm quạt bồ lớn trong tay, nhẹ nhàng quạt gió cho cô.

 

Hai trò chuyện, Phong Ánh Nguyệt chợt nhớ buổi sáng bánh lạnh. Cô dậy tới chiếc tủ gỗ, phía đặt một chậu sứ, phủ bằng một tấm vải lanh sạch sẽ.

 

Phong Ánh Nguyệt bóc tấm vải lanh , miếng bánh lạnh màu vàng nhạt liền xuất hiện mắt cô: "Thành công mỹ mãn !”

 

Đường Văn Sinh nhanh chóng cầm lấy d.a.o thái.

 

Phong Ánh Nguyệt dùng d.a.o chia bánh lạnh thành miếng nhỏ, đó bỏ hai cái bát sứ lớn mà Đường Văn Sinh đặt bên cạnh, cuối cùng rắc thêm một chút đường cát do Đường Văn Sinh nghiền sẵn.

 

Nhẹ nhàng khuấy một chút, cô múc một thìa gỗ miệng. Đường cát ngọt ngào kết hợp với bánh lạnh thanh mát mềm mại, thể là vô cùng ngon miệng.

 

Phong Ánh Nguyệt ăn xong thì chẳng còn ăn thêm bất cứ thứ gì khác. Ngược , Đường Văn Sinh ăn no, chỉ ăn bánh lạnh sẽ đói bụng, vì thế xuống bếp một chén mì sợi trơn ăn lót .

 

Phong Ánh Nguyệt thấy thì yên tâm, liền chiên thêm cho một quả trứng gà.

 

"Ánh Nguyệt , đây là mận chị mang từ nhà đẻ về, em nếm thử xem. Mận ở cây sườn đồi nhà , đừng ngại nó dễ , nhưng hương vị thì tệ ."

 

Chị dâu Triệu từ nhà đẻ trở về, mang theo hơn nửa túi vải mận tới.

 

Phong Ánh Nguyệt cảm ơn. Thấy Niếp Niếp cùng cô đầu đầy mồ hôi vì nóng bức, cô liền múc cho hai con họ một chén bánh lạnh.

 

Sau khi ăn xong bao lâu thì Niếp Niếp mệt mỏi chịu . Vào mùa hè, đứa nhỏ dễ dàng mệt mỏi rũ . Chị dâu Triệu ôm con phòng ngủ, lúc thì kéo Phong Ánh Nguyệt hỏi dò: "Chị nhớ cái túi của em là do em chồng em đúng ?”

 

" ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Em chồng em khéo tay.”

 

"Chuyện là như thế ." Chị dâu Triệu : "Em gái bên nhà đẻ chị sắp kết hôn, đối phương cũng Hán, quy củ là bên nhà gái tự áo cưới, còn bên nhà trai tìm một cô gái thêu khăn trùm đầu. Lễ xưa vẫn tôn trọng, nhưng hiện tại thêu tay quá ít. Chị thấy cái túi của em thêu mắt, nên hỏi thăm xem .”

 

"Văn Sinh, lấy túi của em , nó ở ngay gối đầu đấy."

 

 

Loading...