Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:08:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả xem phần tiếp theo của chương truyện! Phải Gả 3

 

Chín giờ sáng hôm , Trịnh Văn Văn tự đến nhà cô. Chỉ một buổi sáng, Phong Ánh Nguyệt nắm rõ tình hình kiến thức toán học của Trịnh Văn Văn.

 

"Kiến thức sách giáo khoa của cháu còn yếu. Tốt nhất là cháu nên bộ bài tập trong sách toán từ lớp một đến lớp năm, để củng cố và sắp xếp tất cả kiến thức một lượt."

 

Trịnh Văn Văn dùng cơm trưa ở đây, ông nội cô bé đến đón cháu.

 

Trên đường về nhà, Ông Trịnh hỏi: "Tình hình ?"

 

Phong Ánh Nguyệt đầu tiên gia sư riêng cho Trịnh Văn Văn. đây, đều kiên trì nổi, bởi vì thành tích của cô bé cải thiện , dạy kèm thì cảm thấy bất lực, đ.â.m ngại cả việc nhận tiền bạc quà cáp.

Phạm Khắc Hiếu

 

"Cháu thích Thím Ánh Nguyệt. Những gì thím , cháu đều hiểu , hơn nữa thím bao giờ thở dài." Trịnh Văn Văn .

 

Vì thế, bắt đầu từ ngày hôm , mỗi sáng từ chín giờ đến mười một giờ, và mỗi chiều từ hai giờ đến năm giờ, Trịnh Văn Văn đều đặn đến căn nhà ngang tìm Phong Ánh Nguyệt học.

 

Trong lúc đó, Chủ nhiệm Lý cố ý ghé qua một nữa để bàn chuyện tiền học thêm với Phong Ánh Nguyệt. Họ thống nhất mức giá là năm hào một ngày, tính mười lăm đồng một tháng.

 

Đây quả thực là một mức giá khá cao và đáng nể.

 

Nghĩ mức lương của Triệu Thiên chỉ ba mươi đồng một tháng, việc Chủ nhiệm Lý sẵn lòng bỏ mười lăm đồng để con gái học thêm cho thấy bà khao khát thành tích toán của Trịnh Văn Văn cải thiện đến mức nào.

 

Mọi việc cứ thế định đoạt.

 

Hôm nay, Phong Ánh Nguyệt chợ nông sản mua thức ăn, lúc thấy một thương ở tay. Những xung quanh hỏi: "Bị thương như thế , bao lâu nữa mới việc trở đây?"

 

Người đó : "Cùng lắm là mười ngày thôi. sợ là sợ thương, mà sợ khi vết thương lành còn chỗ nữa."

 

Phong Ánh Nguyệt nhớ đến công việc phụ bếp bên Cậu Hai. Cô nghĩ nghĩ , chờ Đường Văn Sinh về thì bàn với : "Em nhớ chỗ Cậu Hai vốn là , đó chỉ thương ở tay. Qua nhiều ngày như , lẽ tay họ đỡ hơn nhiều . Ngày mai em qua bên Cậu Hai xin nghỉ việc ở đó, thấy ?"

 

"Cũng ." Đường Văn Sinh gật đầu: "Nhờ Chị dâu Triệu cùng em cho tiện."

 

"Em hỏi Chị dâu Triệu , chị bảo rảnh rỗi, lúc cũng thăm u Cậu Hai."

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-119.html.]

Cậu Hai cũng đang tiến thoái lưỡng nan. Ông mới nhận một đơn đặt tiệc lớn, mà bạn già công việc đó đây thì tay lành , nhưng quả thật việc nhanh nhẹn bằng trẻ tuổi như Phong Ánh Nguyệt, kỹ năng dùng d.a.o cũng kém hơn cô.

 

"Hay là nhận cả hai luôn ?" U Cậu Hai nảy sáng kiến.

 

Cậu Hai sắp rụng hết cả tóc, càng nhíu chặt mày: "Một đám tiệc thì kiếm bao nhiêu cơ chứ? Thêm một chia bớt một phần tiền công. Chưa là con đồng ý , những khác cũng sẽ sinh lòng ý kiến."

 

Ông tiếc cho tay nghề khéo léo của Phong Ánh Nguyệt, nhưng thể vứt bỏ tình nghĩa nhiều năm với ông bạn già . là khó xử trăm bề.

 

ngờ Phong Ánh Nguyệt chủ động đến xin nghỉ việc. Sau khi tiễn cô và Chị dâu Triệu , bạn già mang theo đồ đạc đến, Cậu Hai khỏi cảm thán.

 

"Đừng coi cô trẻ tuổi. Nhìn cái cách cô xử lý việc , thật là chu đáo."

 

U Cậu Hai cũng gật đầu: "Lần con cần bận tâm lo lắng nữa ."

 

Sau khi xin nghỉ việc bên Cậu Hai, mỗi ngày Phong Ánh Nguyệt đều cuồng với mấy đứa nhỏ.

 

Môn toán của Trịnh Văn Văn ngày càng tiến bộ rõ rệt, khiến gia đình Chủ nhiệm Lý vô cùng cảm kích. Khi Ông Trịnh đến đón cháu, thỉnh thoảng ông mang theo một ít đào, là đào nhà trồng, ngọt giòn, ăn ngon.

 

Trong thời gian đó, Trịnh Văn Văn về nhà để chúc thọ ông nội, thể đến học mấy ngày. Nhân dịp , Phong Ánh Nguyệt cũng tự đạp xe về quê một chuyến.

 

Sau khi thăm hỏi , cô đón Nguyên Đản đến ở chơi cùng nửa tháng.

 

Mãi cho đến khi Chị dâu Hai Đường nhớ Nguyên Đản quá, đích chạy xe đến tận huyện để đón cháu, Nguyên Đản mới chịu theo về nhà.

 

Chị dâu Hai Đường cõng theo nửa gánh củi khô, còn mang theo nào là bí ngô, dưa chuột, đậu cô-ve, cà tím, ớt và trứng gà đến. Toàn bộ đều là những thứ rau củ quả nhà trồng, là thức ăn thường ngày ở nông thôn những ngày .

 

Chiếc sọt tre lớn chất đầy đồ, mái tóc và tấm lưng đẫm mồ hôi của chị, lòng Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều dấy lên một cảm xúc khó tả.

 

Hôm nay Đường Văn Sinh nghỉ phép, ở nhà.

 

"Không , sức khỏe chị mà, ở nhà chị cõng củi còn kém gì mấy ông mấy chú, mấy thứ nhằm nhò gì." Chị dâu Hai Đường uống cạn một bát nước đường lớn, tùy ý dùng khăn mặt Nguyên Đản đưa tới lau mồ hôi trán.

 

Tiếp đó, chị ôm chặt lấy Nguyên Đản: "Nhớ bác ?”

 

Nguyên Đản tiến cọ cọ khuôn mặt ướt át của cô : "Nhớ ạ.”

 

 

Loading...