Từ đó, bạn bè họ hàng  nhắc  chuyện , khiến họ như  xử  công chúng.
 
Danh tiếng của họ vì thế rớt  phanh trong vòng bạn bè  thuộc.
 
Không lâu , bà Vương “ngã bệnh”.
 
Bà gọi cho Lý Vỹ, bảo  chóng mặt, mệt mỏi, bảo   mau về.
 
Lý Vỹ  về, bà  liền đăng ảnh lên WeChat,  truyền nước ở bệnh viện cộng đồng, chú thích:
 
“Già  vô dụng,  cả đời mà chẳng ai thương, chẳng ai yêu...”
 
Giả bệnh, than thở, đạo đức giả.
 
Dù cũ rích, nhưng  hiệu quả.
 
Quả nhiên,   về nhà, mắt Lý Vỹ thâm quầng, trông tiều tụy hẳn.
 
Anh  bê bát canh gà tới đầu giường , khàn giọng :
 
“Linh Linh,  … cũng khổ tâm lắm, đừng trách bà.”
“Anh…  sai ,  đây  quá tệ,   tròn bổn phận chồng, cha.”
“Cho  một cơ hội nữa  ?”
 
   ,  , chỉ từ tốn múc một muỗng canh, thổi nhẹ  nhấp một ngụm.
 
Nhạt nhẽo – rõ là canh mua ngoài hàng.
 
Thấy   phản ứng mạnh, ánh mắt   ánh lên tia hy vọng.
 
“Linh Linh, vì An An…  cố gắng ,  ? Con  thể thiếu một gia đình trọn vẹn.”
 
“Gia đình trọn vẹn?”
 
 đặt thìa xuống,  thẳng   :
 
“Dĩ nhiên  cũng  con   một gia đình trọn vẹn.  vì thế,  càng  rõ ràng:   chủ gia đình ,  xứng đáng để  gửi gắm  .”
 
 chỉ  bát canh:
 
“Cảm ơn vì canh gà,   lòng .”
 
Anh  mừng như vớ  vàng:
 
“Anh sẽ mang cho em mỗi ngày! Em  gì  cũng , chỉ cần em nguôi giận!”
 
  bóng lưng vội vàng và khấp khởi của  , trong lòng chỉ  lạnh lẽo.
 
Họ tưởng rằng phụ nữ sinh con xong sẽ mềm lòng, sẽ nhượng bộ vì con.
Tưởng chút dỗ dành rẻ tiền và nước mắt cá sấu  thể xóa hết tổn thương.
Tưởng rằng cơ hội  đến.
 
  – đang chuẩn  đòn chí mạng.
 
Tiệc đầy tháng của An An,  đặt tại khách sạn sang trọng nhất thành phố.
 
Phòng tiệc trang trí ấm cúng mà trang trọng, bóng bay trắng hồng ôm quanh hoa tươi, chính giữa là ảnh An An  toe toét.
 
Bà Vương và Lý Vỹ mặc đồ mới,  rạng rỡ,   giữa khách khứa như thể họ mới là nhân vật chính.
 
Hai tháng qua, họ diễn tròn vai “ chồng  lương” và “ chồng hiền hậu”.
 
Lý Vỹ   về đúng giờ, tuy vụng về nhưng vẫn học bế con.
 
Bà Vương  gây sự công khai, còn tỏ vẻ giúp  , miệng  “chị thông gia vất vả ”.
 
Họ tưởng   mềm lòng, tưởng chỉ cần  vài động tác giả,  sẽ  ơn mà quên hết.
 
Họ hàng cũng tấm tắc khen Lý Vỹ trưởng thành, bà Vương đổi tính, gia đình ba  cuối cùng  êm ấm.
 
Mỗi  như , bà Vương ngẩng cao đầu, nắm tay   mật:
 
“Linh Linh đúng là đứa con dâu hiền, nhà   thằng Vỹ cưới  con bé là phúc mấy đời.”
 
 chỉ  – để bà diễn cho trọn vai.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-chong-noi-yeu-bang-mieng-me-toi-yeu-bang-chuyen-khoan-ngan-hang/6.html.]
Tiệc đến giữa chừng,  bế An An lên sân khấu, cầm mic.
 
Lý Vỹ và bà Vương   đầy tự hào, tưởng  sẽ  mấy lời cảm động.
 
“Cảm ơn    đến dự tiệc đầy tháng An An.”
“Ba tháng qua,  xảy   nhiều chuyện.”
“ chuẩn  một đoạn video,  chia sẻ với   về ‘gia đình hạnh phúc’ của chúng .”
 
Vừa dứt lời, Lý Vỹ vỗ tay đầu tiên, bà Vương   ngậm  miệng.
 
 gật đầu với  điều khiển, đèn tắt, màn chiếu lớn sáng lên.
 
Mở đầu là ảnh cưới, ảnh An An mới sinh – nhẹ nhàng, êm đềm.
 
Bà Vương và Lý Vỹ càng  rạng rỡ.
 
  chuyển cảnh đột ngột – màn hình hiện lên ảnh chụp đoạn chat WeChat.
 
“Em yên tâm, đợi em sinh xong,  mua xe Mercedes cho em đưa đón con.”
 
Rồi là đoạn khác:
 
“Mẹ  bảo , bà trả ,  mua nhà gần trường cho An An!”
 
Tiếng xì xào nổi lên, nụ  của họ đông cứng.
 
Tiếp đó là đoạn ghi âm bà Vương:
 
“Mua nhà mua xe là chuyện nhỏ! Nhà   thằng Vỹ giỏi giang, thương vợ, chuyện tiền là chuyện nhỏ!”
 
Video tiếp diễn – cảnh bà Vương  sofa ăn hạt dưa, ngắt lời  đòi tiền.
Mẹ  thì đêm bế An An  lòng vòng dỗ, ban ngày mướt mồ hôi nấu canh cho .
 
Những tấm  kê chuyển tiền –  là   gửi, ghi chú: “Linh Linh mua gì ngon”, “Mua đồ cho An An”.
 
Phòng tiệc lặng như tờ.
 
Mọi ánh mắt như đèn pha lia qua  giữa  và  con họ.
 
Cảnh cuối cùng là  ôm An An,   mỉm  dịu dàng bên cạnh.
 
Đèn bật sáng.  bình thản  hai  con họ đang sụp đổ.
 
Bà Vương run rẩy chỉ  ,   nên lời.
 
Lý Vỹ lao lên định giật mic,    chặn .
 
“Lý Vỹ, Vương Tú Mai.”
“Cảm ơn vì sự ‘chăm sóc’ suốt bao năm qua. Nhờ ,  hiểu thế nào là giả tạo, là ích kỷ.”
 
 lấy tờ đơn ly hôn chuẩn  sẵn, đưa  mặt họ:
 
“Hôm nay,  mặt  ,  – Đinh Linh – chính thức thông báo:  ly hôn.”
“Quyền nuôi An An thuộc về . Tài sản – chia theo pháp luật.”
 
“Đinh Linh! Cô điên !” – bà Vương gào lên.
“Cô   phép!” – Lý Vỹ gào, mắt đỏ ngầu.
 
“Vì An An,   thoát khỏi vũng bùn dối trá .”
“  con :  nó  đủ năng lực bảo vệ con, cho con cuộc sống xứng đáng và tràn ngập yêu thương.”
 
   , ôm An An, cùng   bước xuống sân khấu.
 
Sau lưng là tiếng gào  của bà Vương, tiếng chửi của Lý Vỹ và tiếng xì xào của khách khứa.
 
Bước  khỏi khách sạn, nắng chói chang.
 
 hít một  thật sâu –  khí , là mùi của tự do.
 
Khổng Minh kế mà họ dựng nên, cuối cùng  sụp đổ  bao ánh mắt – để lộ  cái vỏ rỗng mà chính họ  thể thu dọn.
 
 
Còn  – tái sinh từ đống tro tàn.
 
Phía , là cuộc đời mới, dành riêng cho ,  , và An An.
 
— HẾT TRUYỆN —