Cuối cùng, chiều thứ Sáu  hạn chót,  nhận  20.000 tệ chuyển khoản từ Lý Vỹ.
 
  rõ  tiền  là từ khoản tiết kiệm của  , hoặc vay mượn từ bạn bè.
 
Bà Vương? Một xu cũng  bỏ .
 
 điều đó  còn quan trọng.
 
Điều quan trọng là –   thắng trận .
 
  họ hiểu,   còn là kẻ dễ  nhà họ bóp nắn như trái hồng mềm nữa.
 
Ngày qua ngày, bụng  càng lớn, nhu cầu mua sắm đồ dùng cũng tăng theo.
 
Nôi trẻ, ghế  ô tô, xe đẩy, tủ tiệt trùng...
 
  bảng danh sách, đính kèm link mua sắm và giá cả, gửi  nhóm “Quỹ đón cháu đích tôn họ Lý”, tag tên hai .
 
Mỗi  gửi là một trận chiến kéo co.
 
Từ chối dữ dội lúc đầu, chuyển sang chống đối thụ động,  đến mức trả tiền trong vô hồn.
 
Dù từng đồng đều khó như vắt đá, cuối cùng  vẫn lấy .
 
Sắc mặt bà Vương ngày càng khó coi, mỗi  thấy  cứ như gặp chủ nợ,  dám nhắc đến “cháu đích tôn” nữa.
 
Cuối cùng,  một buổi khám thai, bác sĩ báo tin thai nhi  định,  thể chuẩn  gói đồ sinh.
 
Trên đường về,  phố xá lướt qua ngoài cửa kính xe, lòng  bỗng bình yên lạ thường.
 
  –  đến lúc  kết thúc tất cả.
 
Tối hôm đó,  gọi Lý Vỹ và bà Vương  phòng khách. Mẹ   cạnh , như một bức tường vững chãi thầm lặng.
 
Không dài dòng,  đặt một tập bảng Excel in sẵn lên bàn   mặt họ.
 
“Đây là  bộ chi phí cho con từ lúc  mang thai đến nay.”
“Đặt cọc trung tâm hậu sản 20.000, giường trẻ 3.000, ghế ô tô 2.500... tổng cộng 48.200 tệ.”
“Tất cả đều do các  chuyển cho  –    kê.”
“Lúc đầu,  hứa cho cháu 100.000, giờ còn  51.800 tệ.”
“Đây là phiếu đóng tiền đợt cuối trung tâm hậu sản – 58.000. Còn thiếu 6.200.”
“Chưa tính gói đồ sinh, sữa, bỉm, quần áo cho bé  khi chào đời.”
“  đòi hỏi nhiều, chỉ cần các   thành tròn vẹn lời hứa 100.000. Còn ,  tự lo.”
 
Bà Vương run rẩy môi, chỉ   mà  thốt nổi lời.
 
Lý Vỹ giật lấy bảng tính, mắt đỏ ngầu  :
 
“Đinh Linh! Rốt cuộc em  gì? Chúng   chi từng  tiền, còn  đủ ? Muốn ép chúng  tới đường cùng ?!”
 
“Ép các ?”
 
  nhạt,  dậy, từ  cao  xuống  :
 
“Từ lúc  mang thai,  từng hỏi  một câu ‘em   ’ ?”
“Lúc  nghén nặng,   chỉ nghĩ đến mớ tiền dưỡng già, còn lén dùng đồ của .”
“Tiền hứa cho con, từng đồng   ‘vắt như kem đánh răng’ mới . Giờ  ngược    ép?”
“Hôm nay   rõ ràng.”
 
 giơ điện thoại, mở sẵn trang địa chỉ cơ quan dân chính.
 
“Trả tiền đúng lời hứa, chúng  vẫn là một gia đình. Con sinh   cha,  bà nội.”
“Nếu , sáng mai 9 giờ, gặp   cổng dân chính.  sinh con, tự nuôi.”
“Từ đó, chúng  đường ai nấy ,  ai nợ ai. Họ Lý nhà các  tự nghĩ cách giữ nòi giống.”
 
Nói xong,    họ nữa,   dìu   trở về phòng.
 
Thành  bại – chỉ chờ họ quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-chong-noi-yeu-bang-mieng-me-toi-yeu-bang-chuyen-khoan-ngan-hang/4.html.]
 
Còn ,  chuẩn  tinh thần cho  khả năng.
 
Cánh cửa phòng  cách âm , tiếng ngoài phòng khách vang lên như sóng vỗ dập dồn  tai .
 
Đầu tiên là tiếng chửi rủa tức tối của bà Vương, giọng the thé nhắc  nhắc  những từ như “vô liêm sỉ”, “vong ân”, “ chổi”.
 
Rồi đến tiếng gầm gừ của Lý Vỹ và bước chân   bực bội.
 
Mẹ  nắm c.h.ặ.t t.a.y , tay bà ấm áp và khô ráo.
 
Bà   gì, chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay , ánh mắt kiên định như truyền lửa.
 
“Rầm!” – Cửa phòng  đẩy bật .
 
Lý Vỹ mắt đỏ hoe,  thở dốc ở ngưỡng cửa.
 
Sau lưng  , bà Vương trông như thể trời sập đến nơi, một tay ôm ngực, một tay chỉ   run rẩy, cứ như  phạm trọng tội tày đình.
 
“Đinh Linh! Em nhất định  phá nát cái nhà  mới  lòng ?!”
 
Anh  hét như gào.
 
Mẹ  chau mày, định  dậy nhưng  khẽ giữ bà .
 
 bình tĩnh đón ánh mắt  , thậm chí còn mỉm .
 
“Nhà? Giờ  còn nhắc tới nhà ?”
“Một cái ‘nhà’ mà phụ nữ mang bầu   ăn xin từng đồng từng cắc để tồn tại ?”
 
Sự điềm tĩnh của  khiến   càng phát điên.
 
Anh lao tới giật lấy tờ bảng tính, ném mạnh xuống tủ đầu giường, giấy bay tứ tán.
 
“Tiền tiền tiền! Trong đầu em giờ ngoài tiền  còn gì nữa ? Hồi cưới em  thế  ?”
“Hồi đó em đơn thuần, tử tế  bao! Giờ thì chỉ  tiền, thành đàn bà toan tính!”
 
“Đơn thuần? Tử tế?”
 
 nhếch môi  lạnh:
 
“Ý  là  đáng  nhà  chơi một vố trắng tay?”
“Mang thai vẫn  chịu đựng nghén ngẩm,    than tiền, còn   ơn nữa chứ?”
“  trở nên toan tính – mà  sắp  .”
“  thể sống trong mộng tưởng,   chịu trách nhiệm với con .”
 
Bà Vương cuối cùng cũng cất tiếng, gào  đầy ai oán:
 
“ gây  nghiệp gì thế !”
“Nuôi con khôn lớn, cưới vợ cho nó, tưởng  hưởng cháu, ai ngờ cưới về con nợ!”
“Đinh Linh, cô còn chút lương tâm nào ? Vì vài chục ngàn mà đòi ly hôn, để cháu    bố! Cô độc ác quá!”
 
Một tràng đạo đức giả buộc tội.
 
 lạnh lùng  bà  diễn, từng chữ rành rọt đáp:
 
“Một – đây   vài chục ngàn, mà là 100.000 tệ  từng hứa  mặt bố  .”
“Hứa là hứa – nghĩa là   thì  giữ lời.”
“Hai – tình  dĩ nhiên quan trọng, nhưng   cái cớ để chiếm lợi trắng trợn.”
“Ba – chuyện con  bố  ,  do  quyết, mà do các .”
 
“Nếu các  thực hiện lời hứa, chúng  vẫn là  một nhà. Không  , thì bố nó – khỏi cần.”
 
  như d.a.o cắt, lột sạch  lớp mặt nạ của bà .
 
Bà  há miệng, nhưng    thêm lời nào.
 
Không dằn  bằng cứng rắn, họ chuyển sang chiêu thâm độc hơn.
 
Họ bắt đầu tung tin với họ hàng bạn bè –    đổi,  tiền  mờ mắt, lợi dụng mang thai để bóc lột nhà họ Lý đến tận xương tủy.