Những lời  chọc trúng chỗ đau của Lý Vỹ, khiến   bùng nổ.
 
“Sao em  thể nghĩ về   như thế? Bà  chỉ là  thích sĩ diện,   lời hoa mỹ, nhưng tấm lòng thì là thật!”
 
“Em đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
 
Anh  đỏ mặt tía tai,   như thể  là kẻ chẳng thể  lý lẽ.
 
“Tiền, tiền, tiền! Trong đầu em chỉ  đến tiền! Lương hai đứa   đủ xài ? Sao cứ  dòm ngó tiền dưỡng già của  ?”
 
Khoảnh khắc đó,    đàn ông  mặt, thấy  mà xa lạ.
 
Thì , trong lòng  ,  chỉ là một  đàn bà keo kiệt, tham lam vô độ.
 
 chợt nhớ hồi chúng  còn học đại học,  chồng vẫn  tăng tiền sinh hoạt cho , dặn dò   hào phóng với con gái khi  chơi.
 
Hồi   còn ngây thơ nghĩ:  chồng tương lai đúng là  tính, hiện đại.
 
 bây giờ ngẫm , mới thấy trong đó đầy mùi tính toán.
 
Tiền sinh hoạt tăng  bao nhiêu? Vài trăm? Một nghìn?
 
Tất cả tiền đó đều  túi  , còn  cùng lắm chỉ  hưởng ké vài bữa ăn nhà hàng, vài bộ phim rạp.
 
Mà bản       tiền.
 
Chỉ bằng chút tiền lẻ đó, bà   vẽ nên hình ảnh một gia đình  , dùng để giữ chân  cho con trai bà.
 
Thật là tính toán khéo!
 
Từ khoản “vốn khởi nghiệp”  hôn nhân đến “quỹ sinh con” bây giờ, bà  diễn vai “Khổng Minh kế” ngày càng trơn tru, càng  càng vững như thật.
 
Và chồng  – chính là khán giả trung thành nhất, cũng là  tiếp tay đắc lực nhất cho màn diễn .
 
Đêm đó, chúng  cãi  to. Chẳng ai chịu ai, kết thúc trong im lặng.
 
   giường, mắt mở thao láo tới sáng, trong lòng chỉ còn  tủi  và bất lực cuộn trào.
 
Hôm ,  chồng  đến. Lần  bà mang theo một con gà mái già.
 
“Linh Linh ,  hầm gà cho con tẩm bổ đây. Nhìn con kìa, gầy trơ cả xương !”
 
Vừa lúi húi trong bếp, bà   oang oang vọng :
 
“Đêm qua  nghĩ mãi, xét nghiệm mà con  đúng là cần , tiền  thành vấn đề!”
 
“Lúc nào cần thì ,  chuyển ngay,   nhiều!”
 
   giường,  bà  mà chỉ thấy châm biếm.
 
“Lúc nào cần” là lúc nào? Chẳng lẽ bây giờ  cần?
 
Một lúc , bà  bưng một bát canh gà đầy dầu  phòng.
 
Mùi tanh nồng xộc tới,  lập tức buồn nôn, vội bịt miệng chạy  nhà vệ sinh.
 
Khi   , bà đang  ở bàn trang điểm, nghịch lọ tinh chất dưỡng da đắt tiền  mới mua.
 
“Ôi trời, cái chai nhỏ xíu  mà đắt thế cơ ?”
 
Nhìn thấy , bà  chẳng hề ngượng ngùng, trái  còn trách móc như thể  lý lắm.
 
“Đám trẻ tụi con chỉ  tiêu tiền. Mẹ  thật nhé, tiền dưỡng già của  giờ  chợ mua rau còn  đủ, vật giá tăng ghê quá!”
 
Nhìn khuôn mặt bà  với biểu cảm “ nghèo là   lý”,  bỗng hiểu   chuyện.
 
Bà    “quên mất”, cũng   “kẹt tiền tạm thời”.
 
Mà là cố tình.
 
Cái khoản 100.000 đó, chỉ là chiếc bánh vẽ xa xăm mà bà dùng để thao túng tinh thần .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-chong-noi-yeu-bang-mieng-me-toi-yeu-bang-chuyen-khoan-ngan-hang/2.html.]
Vừa   tiếng thơm “bà  chồng quốc dân”,  lấy cớ “ơn nghĩa” để ràng buộc  suốt đời.
 
   ơn,  tận tụy với con trai bà.
 
Mà bản  bà? Không tốn một xu.
 
Tính toán thật khéo!
 
 chán nản đến mức  buồn cãi, chỉ lặng lẽ chui  chăn.
 
 lúc đó, điện thoại   táp đầu giường rung lên.
 
Là   nhắn tin.
 
 mới nhớ , hôm qua  trận cãi  với Lý Vỹ,  tức quá nên gửi cho  ảnh siêu âm kèm bức selfie gầy gò vì nghén.
 
Không  gì nhiều,  chỉ    chia sẻ nỗi uất nghẹn trong lòng.
 
 mở WeChat.
 
Hiện lên là một dòng chuyển khoản và một câu quan tâm giản dị:
 
【Chuyển khoản: 100.000 tệ】
【Con gái yêu vất vả ,  cần  sang chăm ?】
 
Không lời lẽ hoa mỹ,  hứa hẹn sáo rỗng.
 
Chỉ  hành động trực tiếp, chân thành nhất.
 
Mẹ  còn chẳng   đang mâu thuẫn với nhà chồng. Bà chỉ  con gái mang thai thì  giúp hết lòng.
 
Khoảnh khắc , nước mắt  trào  như đứt chuỗi, nhỏ xuống màn hình,  mờ dãy  chói lòa.
 
Ngoài phòng khách,  chồng vẫn lảm nhảm than thở chuyện tiền nong, còn lời trách móc tối qua của chồng vẫn văng vẳng bên tai.
 
Một  đóng vai  , một     – phối hợp ăn ý đến  hảo.
 
Họ –  con nhà  – một  dùng lời hứa giả tạo để giam cầm , một  dùng sự nhu nhược để thao túng cảm xúc .
 
, trong mắt họ, chẳng khác gì một kẻ ngốc trọn vẹn.
 
 lau nước mắt, bấm nhận tiền.
 
Rồi bình tĩnh nhắn  cho :
 
【Cảm ơn , con nhận  . Con nhớ  quá,  thời gian  sang thăm con nhé.】
 
Mẹ  đến  nhanh, kéo theo một vali to.
 
Trong đó là gà  để hầm canh, đủ loại thảo dược bổ dưỡng, và vài bộ quần áo trẻ sơ sinh do bà tự may.
 
Vừa bước  cửa,   xắn tay áo lao  bếp.
 
Mùi tanh ngấy của canh gà mà  từng sợ hãi nay    bằng hương thơm dịu nhẹ của canh cá  nấu.
 
Đến ngày thứ ba  khi   đến, gương mặt bà Vương bắt đầu  giấu nổi khó chịu.
 
Bà  giống như giám sát công trình, suốt ngày lượn lờ phía   .
 
Khi thì chê đồ ăn  mua  tươi, lúc  kêu hầm canh lâu quá tốn ga.
 
Mẹ  tính tình ôn hòa,  đôi co, chỉ   đáp cho , tay vẫn thoăn thoắt  việc.
 
Còn , yên tâm hưởng sự chăm sóc của  ruột.
 
Dường như đứa bé trong bụng cũng cảm nhận  tình yêu của bà ngoại, triệu chứng nghén giảm  thấy rõ.
 
Sự yên bình   phá vỡ  một bữa tối.
 
Đang xem quảng cáo trang sức vàng  TV,  chồng bỗng đập đùi cái “đét”, nhe răng   với cái bụng :
 
“Ôi chao, đợi cháu đích tôn của bà chào đời, bà nhất định sẽ tặng nó một chiếc khóa vàng thật lấp lánh, phù hộ bé sống lâu trăm tuổi, giàu sang bình an!”