Trương Thành Tuấn cúi đầu,   tiếng nào,  từ từ gật đầu.
 
 tức đến run , tắt camera, gọi điện xin nghỉ .
 
 đập nhẹ  ghế tài xế:
 
“Chú ơi,  xe !”
 
Trên đường  về,   kìm  suy nghĩ  nhiều.
 
 và Trương Thành Tuấn là tình yêu học đường. Mà yêu đương thời còn  học thì dễ    quên mất chuyện môn đăng hộ đối.
 
Chỉ  tận hưởng tuổi trẻ tươi ,  nghĩ gì đến khác biệt gia cảnh.
 
Đến khi chuyện kết hôn thành hiện thực mới phát hiện, cha  chồng tương lai đúng là rắc rối  ngớt.
 
Không  xe,   nhà,  sính lễ.
 
Tiền thì giữ  hết cho thằng út, còn con trai lớn thì tay trắng.
 
Vì chuyện đó mà hai chúng  cãi  đến mức suýt chia tay.
 
Ngay lúc đó,  phát hiện  mang thai.
 
Ngày nào  cũng vật lộn giữa hai lựa chọn: giữ  đứa bé để cố kết hôn,  bỏ thai để chia tay dứt khoát.
 
Thời gian đó  cực kỳ áp lực, tâm trạng tụt dốc.
 
Ba   thương con gái, khuyên  rằng phá thai  chỉ là tội  mà còn ảnh hưởng sức khỏe. Dù gia đình   thế nào, bản  Trương Thành Tuấn cũng là  , đừng quá tính toán. Có chuyện gì ba  sẽ hỗ trợ.
 
Và sự hỗ trợ đó bắt đầu từ việc lo chuyện xe nhà, chăm sóc  sinh con, ở cữ...
 
...cho đến cả chăm cháu  .
 
Ba   bỏ hết thú vui cá nhân. Mẹ  vì vất vả mà lưng còng . Ba  tóc bạc  thấy rõ từng ngày.
 
 thấy xót ruột, nhiều  đề nghị để  chồng tới giúp.
 
Bà viện đủ lý do từ chối, đến mức lợn đẻ, gà đẻ còn quan trọng hơn cháu bà.
 
Rõ ràng là bà   mệt,  mà   với họ hàng rằng vì con trai cưới con dâu thành phố nên   điều,  dám đến thăm kẻo  ghét bỏ!
 
Vậy là bà trở thành bà  chồng " điều, hiền lành", còn  thì thành con dâu "hống hách, khó chiều".
 
Vì thế mà  với Trương Thành Tuấn cãi    bao ,  nào cũng kết thúc bằng câu thần chú:
 
"Đó là  ,    ? Em  bức c.h.ế.t  !"
 
Cuối cùng cũng gắng gượng đến khi Như Như ba tuổi, đủ để  mẫu giáo.
 
 lập tức đăng ký tour du lịch cho ba ,  họ thật sự  nghỉ ngơi.
 
Lúc đóng tiền  định trả,   giật lấy điện thoại, ba  quét mã cực nhanh:
 
"Không cần con, ba   tiền, hai đứa chỉ cần sống  là ."
 
Không, chỉ sống  là  đủ.  còn  chăm lo cho những   yêu thương.
 
—----
 
Vừa bước  nhà,  sững sờ.
 
Mẹ chồng đang   ghế sofa đắp mặt nạ, Như Như   chân bà xem hoạt hình.
 
Thấy  về, Trương Thành Tuấn vội đặt cái xẻng xuống, liếc  con gái một cách  tự nhiên:
 
"Xem... xem  đến 5 phút ,  thường xuyên mà,   ."
 
Mẹ chồng thì thản nhiên gọi video:
 
"Phương ,  thời gian thì ghé nhà  cả chơi nhé, dì nấu cho con món ngon. Sớm muộn gì cũng là  một nhà , ha ha ha..."
 
 tức đến nghiến răng, bước tới giật phăng cái mặt nạ của bà.
 
Bà  bật  dậy, cuống quýt tắt cuộc gọi video.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-chong-nham-vao-tai-san-nha-toi-mot-dong-cung-khong-cho-xai/2.html.]
 
"Trời đất, con  gì mà   giật  ? Sao con về sớm thế?"
 
Tới gần mới phát hiện —  chồng  chỉ đang dùng mặt nạ của , còn đeo vòng tay của , sơn móng tay của , mặt đánh phấn tô son kỹ càng.
 
Thấy  mà mặt mày tỉnh bơ:
 
"Ôi con dâu yêu, tụi con trẻ giỏi hưởng thụ ghê. Mẹ cũng nhờ  con mà  thơm lây nè!"
 
"Thơm cái đầu bà!"
 
 giật mạnh vòng tay — đây là   tặng, để  tay bà  chỉ khiến  phát ghét.
 
Bà  giằng :
 
"Cái vòng   thích lắm! Cho  !"
 
 dùng sức mạnh quá, lôi bà  ngã nhào từ ghế xuống đất.
 
Bà  la oai oái:
 
"Ối  ơi đau quá!"
 
Trương Thành Tuấn hốt hoảng chạy đến gỡ tay  , kéo   phòng ngủ, đóng sầm cửa.
 
 lập tức tát cho   một cái.
 
Anh   đơ,  mặc kệ, với tay mở cửa.
 
Anh  túm c.h.ặ.t t.a.y , mắt đỏ rực, gào lên:
 
"Từ Thanh Diệp, em điên  ? Đó là  !"
 
Điên?
 
  lạnh   .
 
Lại là câu "Đó là  ".
 
Câu   thể xóa sạch  tổn thương  chịu ?
 
Trước  vì gia đình, vì con,   nhẫn nhịn.
 
 đụng đến ba   — thì  thể tha thứ.
 
 chỉ  mặt  , hét lớn:
 
"Là  ,  ! Không   ,  nuôi ,  liên quan gì đến ?! Trương Thành Tuấn, bây giờ  cút  ngoài! Bảo bà   ! Đây là nhà !"
 
Tiếng hét đó    đơ . Trước giờ dù  hài lòng,  vẫn giữ thể diện cơ bản.
 
Giờ thì   buồn giả vờ nữa.
 
Trương Thành Tuấn cắn răng,   đầy tức tối:
 
"Mẹ   khổ cả đời, thấy đồ  thì  thử,  gì sai?
 
Bà đến thăm cháu nội  thì sai chỗ nào?
 
Ba  em  chơi, bà  đến giúp đỡ!
 
Trước bà  tới thì em khó chịu, giờ tới    em ghét.
 
Từ Thanh Diệp, rốt cuộc em chê  ,  chê ?!"
 
Câu cuối,   hét to.
 
Hét xong, cả hai cùng lặng im.
 
Anh  đảo mắt, rõ ràng đang tìm cách xoa dịu.
 
Còn , qua tiếng hét đó,   rõ con   mắt.
 
Một quyết định vốn lưỡng lự từ lâu, giờ ngày càng rõ ràng.