Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định về quê – không ở lại thành phố nữa.
Sau vài lần đổi xe, cuối cùng tôi cũng về tới làng cũ nơi mình lớn lên.
Nơi này hơi hẻo lánh, chỉ còn vài cụ già sống ở đây, người trẻ đều ra thành phố làm ăn.
Cha mẹ tôi cũng vậy, họ đã chuyển lên sống ở thành phố từ lâu.
Chuyện ly hôn này tôi cũng không nói với họ, vì có nói ra chắc gì họ đã đồng ý, chi bằng giấu luôn.
Ban đầu tôi định gửi đơn ly hôn cho Giang Hoa, nhưng giờ tôi thay đổi ý định.
Nếu họ thực sự muốn rước Tưởng Linh về thì nhất định phải đi làm thủ tục với tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ có điều kiện để ra giá.
Tôi bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà bỏ hoang, lên thị trấn mua đồ sinh hoạt và các thiết bị kỹ thuật như máy tính.
Sau đó tôi khảo sát núi đồi xung quanh xem chỗ nào có nhiều cây ăn quả dại, đất dễ khai hoang.
Giờ nhiều nền tảng mạng đang hỗ trợ phát triển nông nghiệp số, tôi quyết định thử quay video để khởi nghiệp.
Sau một tuần khảo sát, tôi đến ủy ban xã làm thủ tục thầu đất.
Tôi thuê một quả đồi 30 mẫu, thời hạn 30 năm, hết 15 vạn.
Sau đó mua thêm nông cụ, bắt đầu con đường làm tự truyền thông.
—----------
Lúc mới bắt đầu, thực sự rất vất vả.
Tôi không chỉ bị tụt hậu với xã hội hơn mười năm, mà cũng đã hai mươi năm chưa từng đụng vào đất ruộng.
Tôi không biết việc liều mạng làm thế này liệu có khiến mình mất trắng không.
Nhưng tôi chỉ có thể cược một ván này thôi.
Tự tay trồng rau, nấu món quê, quay video, dựng clip, đăng lên nền tảng ngắn.
Tôi đăng liên tiếp vài ngày, gần như suy sụp.
Không có lượt xem, lượt thích chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tự tin của tôi tụt xuống đáy.
Đúng lúc đó, Giang Hoa lại nhắn:
【Khi nào em về ký đơn ly hôn đây?】
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
【Chia cho tôi nửa căn nhà theo giá thị trường hiện tại, tôi sẽ ký.】
Anh ta nổi điên:
【Liễu Tiêu Tiêu, cô đừng quá đáng! Tôi đồng ý ký đã là nhượng bộ lớn rồi! Nếu cô không ký, thì cứ chờ đấy!】
Tôi cười lạnh, chỉ nhắn hai chữ:
【Tùy anh.】
Giang Hoa không tin nổi:
【Cô thật sự tàn nhẫn thế sao? Cả con trai cũng không cần?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/me-chong-chi-thuong-con-gai-coi-con-dau-nhu-nguoi-lam/5.html.]
Tôi vẫn chỉ nhắn hai chữ:
【Đúng vậy.】
Anh ta bắt đầu sụp đổ:
【Tiêu Tiêu, em đừng như vậy có được không? Chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi mà! Lần này anh coi như em giận dỗi, cho em ba ngày suy nghĩ, nếu em quay về, mình sẽ không ly hôn nữa.】
Tôi dứt khoát:
【Không cần, ly hôn đi, trả tiền nhanh.】
—---------
Ban đầu, họ định kéo dài để làm khó tôi, nhưng thấy tôi hoàn toàn không gấp, còn Giang Hoa thì đang cần gấp rút cưới Tưởng Linh, cuối cùng họ quyết định gom tiền để ly hôn với tôi.
Thực ra tôi cũng chẳng vội, nếu muốn kéo dài thì tôi cũng chịu được.
Nhưng vì họ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi để rước Tưởng Linh về, nên một tháng sau, tôi nhận được khoản chuyển khoản hơn 850.000 tệ.
Nửa tháng sau đó, tôi và Giang Hoa hoàn tất thủ tục, vừa bước ra khỏi cục dân chính thì anh ta gọi tôi lại.
Đây là lần đầu chúng tôi gặp lại sau chia tay. Trên gương mặt anh ta ngoài sự tức giận còn có một tia kinh ngạc:
"Em thay đổi rồi, dù có đen hơn chút, nhưng mắt lại sáng long lanh."
Hai tháng nay tôi bận túi bụi, chẳng có thời gian chăm sóc bản thân, cũng chẳng để ý mình thay đổi ra sao.
Tôi không muốn nói nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Có lẽ vì không còn chuyện nhà phiền nhiễu nữa."
Ánh mắt Giang Hoa lóe lên chút tức giận:
"Em thật tàn nhẫn, ngay cả con cũng không cần. Chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh mà đòi ly hôn, đúng là trò cười thiên hạ!"
Lần đầu tiên, tôi nhìn thẳng vào anh ta, mắt đỏ hoe:
"Mấy chuyện vặt? Làm trâu làm ngựa cho nhà anh suốt bao năm, đến một bữa cơm tử tế cũng không có — là chuyện nhỏ?
Mỗi lần dọn dẹp, họ ăn xong phủi tay đi hết, để tôi một mình dọn tàn cuộc — là chuyện nhỏ?
Nhưng những chuyện nhỏ ấy xảy ra mỗi ngày, và tôi đã sống như thế suốt bao năm!
Mỗi lần có mâu thuẫn, anh đã từng bênh vực tôi chưa? Với anh, tôi chỉ là người giúp việc phải không?
Nếu tôi không tốt, vậy hãy nhanh chóng cưới ánh trăng sáng của anh về, sống cuộc đời hạnh phúc đi!"
Sắc mặt Giang Hoa lúc xanh lúc trắng, lẩm bẩm:
"Anh đâu biết em uất ức thế... ai bảo em không nói?"
Tôi cười khẩy:
"Tôi chưa từng nói à? Thôi quên đi. Với anh, tất cả đều là chuyện vặt. Không cần phí lời nữa."
Tôi quay người bỏ đi, phía sau anh ta gào:
"Liễu Tiêu Tiêu! Em sẽ hối hận vì đã rời xa tôi!"
Tôi chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng kiên quyết, bước lên taxi rời khỏi đó.