Me And Thee - Cảnh báo chú ý #22

Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:09:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc họp sáng nay là một hội nghị chung của bộ tập đoàn Arseny. Với nhiều chi nhánh hoạt động ở nước ngoài, hầu hết các cuộc họp đều diễn trực tuyến qua video call, cho phép đại diện từ khắp nơi thế giới báo cáo tình hình.

Thế nhưng, ngay cả qua ống kính lạnh lẽo của camera, bầu khí áp lực do những thừa kế nhà Arseny tạo vẫn nặng nề như thường lệ. Các giám đốc chỉ chuẩn báo cáo chi tiết, mà còn vững tinh thần để đối mặt với cường độ khắc nghiệt vốn .

hôm nay, một chuyện bất ngờ xảy . Người thấy – tay mafia trẻ tuổi – dường như… đang vui vẻ. Không chỉ là dễ chịu một chút, mà dáng vẻ của gần như thiện. Môi thậm chí còn khẽ cong lên, như thể phía là cả một cánh đồng hoa đang nở rộ.

Hình ảnh trái ngược với bóng dáng lạnh lùng, tàn nhẫn mà quen thuộc.

, ai dám bình luận về sự đổi kỳ lạ . Sau khi lượt báo cáo xong, các giám đốc nhanh chóng tắt camera và rời khỏi cuộc gọi, biến mất với sự chuẩn xác như trong quân đội. Chỉ còn hai em, mắt đối mắt như một cuộc đấu ngầm.

Krichdanai Rome Arseny – em trai duy nhất của Thee – chăm chú quan sát , đôi mắt xám nhạt nheo , lóe lên sự tò mò.

Một nụ tinh quái hiện lên môi, như thể phát hiện một bí mật chôn giấu kỹ lưỡng.

“Được , khai mau, Kian. Có chuyện gì ?”

“Không gì.” Giọng Thee bình thản như khi. Rome lập tức thẳng dậy, giơ ngón tay chỉ màn hình như đ.â.m thủng nó.

“Không đời nào! Anh á? Anh mà tâm trạng ư? Đừng giả vờ coi đó là ‘bình thường’. Em tin .”

Thee ngả ghế, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt cũng mềm , nhuốm chút ấm áp thật sự.

“Thấy vui vẻ một cũng tệ, đúng ?”

“Ớn lạnh thật!” Rome đáp ngay, nhưng cú chọc ghẹo chẳng mảy may xao động.

Anh em nhà Arseny tính cách trái ngược, nhưng sợi dây gắn kết bền chặt gì phá vỡ. Họ lớn lên cùng , thấm nhuần một bài học khắc nghiệt: đừng bao giờ tin ai, bởi trong thế giới mafia, bạn bè thực sự tồn tại. một quy tắc tất cả – tin tưởng em hơn bất kỳ ai khác. Dù thế giới ngoài tàn bạo thế nào, gia đình vẫn là điểm tựa duy nhất.

Chính vì thế, sự vui vẻ khác thường của Thee chẳng khác nào một ngọn đèn hiệu, khiến Rome thể ngơ.

Thee mỉm tươi hơn một chút, thả lỏng vai, dựa hẳn ghế. Anh với tay lấy chiếc chuông gió thủy tinh đặt gần đó, xoay nhẹ giữa những ngón tay.

“Bên em dạo thế nào? Ba khỏe ?”

“Hai vẫn khỏe. Chẳng khác gì đang tận hưởng tuổi trẻ, chứ nghỉ hưu.” Rome nhún vai, nhưng ánh mắt dừng bàn tay trai – vẫn đang mải mê nghịch món đồ mong manh . “Trong tay là cái gì ?”

“Chuông gió.” Thee giơ lên với vẻ tự hào lặng lẽ, xoay nhẹ cho Rome . “Đẹp chứ? Họa tiết sóng nước dễ thương, còn vỏ sò ở thì . Với , âm thanh nó phát cũng tuyệt.”

Krich đảo mắt, tỏ vẻ bất lực. “Anh về món đồ lặt vặt đó cứ như thể nó đáng giá cả chục ngàn .”

“Nó còn đáng giá hơn mấy món hàng hiệu đắt đỏ . Chẳng qua mắt em thưởng thức thôi.” Thee bật , giọng cao vút, cẩn thận đặt chuông gió trở chỗ cũ, nâng niu như báu vật. Anh thậm chí để ý đến gương mặt choáng váng, trắng bệch của em trai.

“Này! Anh Kian. Có gì lạ thế? Từ bao giờ thích mấy món trang trí thế ?” Rome nghiêng sát hơn, ngơ ngác như giải mã bí ẩn đằng chiếc chuông gió.

“Nó đồ hiệu ? Trông chẳng đắt tiền gì cả.”

“Anh thích nó.” Thee đáp gọn, nét mặt cứng . “Sao? Rome, vấn đề gì ? Nếu em thấy phiền, tuần sẽ cho Mok sang nước ngoài công tác một tháng.”

“Khoan, cần căng Kian!” Rome giơ tay đầu hàng, nét mặt biến thành bộ dạng trêu chọc đầy tuyệt vọng, như chú cún con mắng. “Có vấn đề gì ? Chuông gió đó đúng là kiệt tác. Một tác phẩm nghệ thuật thật sự. Em từng thấy cái nào tinh xảo và vô giá đến thế, hai ạ.”

Nét mặt Thee dịu đôi chút, như ngầm tỏ ý chấp thuận. Rome liền nhoẻn , ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái.

“Vậy… ai tặng món thế?”

Thee nheo mắt lạnh lùng, thêm một lời mà cắt ngang cuộc gọi.

Anh chú ý chiếc chuông gió trong tay.

Anh rõ nó chẳng đáng giá bao nhiêu. Họa tiết sóng biển vẽ vụng về, nét cọ xiêu vẹo, thậm chí chỗ lem nhem.

Bình thường, sẽ chẳng bao giờ bận tâm đến mấy thứ trang trí vô bổ. Thế nhưng, chỉ cần cầm nó trong tay, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Hình ảnh khẽ lắc chuông gió, nụ mơ hồ nơi khóe môi, chợt hiện rõ trong trí nhớ. Cuộc chạm mặt khó xử vẫn còn vương trong tâm trí, nhưng chỉ cần thấy món quà , bao căng thẳng cũng như vơi bớt.

“Thưa ngài, đây là tài liệu bổ sung từ buổi họp trực tuyến .”

Mok – thư ký của Thee – bước ba gõ cửa mà chẳng thấy phản hồi. Ánh mắt dừng chiếc chuông gió trong tay ông chủ, khẽ thở dài, bất giác dấy lên chút thương cảm cho món đồ nhỏ bé . Nếu nó sự sống, hẳn giờ héo rũ vì xoay vần quá nhiều.

“Thưa ngài… chuông gió vốn dĩ là để treo lên.” Mok nhắc khéo, hy vọng Thee quên công dụng thật sự của nó, chứ biến thành quả bóng xả stress.

đang đau đầu đây.” Giọng mafia lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến Mok thoáng khựng . “ nên treo nó ở ? Nếu treo ở căn hộ, ban ngày sẽ chẳng thấy. treo ở văn phòng thì tối về căn hộ thấy nữa.”

Mok nhắm mắt, âm thầm đếm đến mười để giữ bình tĩnh. Cậu tiến lên, đưa tập tài liệu , coi như thấy câu .

“Đây là báo cáo bổ sung từ buổi họp ,” giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-chu-y-22.html.]

“Còn đây là tài liệu cho buổi họp chiều nay.”

Sự tập trung của Thee lập tức sắc bén trở khi đến cuộc họp chiều. Anh buổi việc với Peachayarat. Anh dự định sẽ tự đến đón buổi trưa – tuyệt đối để Peach tự lái xe một đêm thức trắng. Vả , đó cũng là cái cớ hảo để rủ ăn trưa.

Ngón tay gõ nhịp nhẹ mặt bàn trong khi lật giở tài liệu. Tâm trí trôi dạt: nhận quà từ , nhưng từng tặng Peach điều gì. Ngay cả buổi tiệc mừng Bộ sưu tập Mùa thu mắt thành công, cũng tham dự.

“Đặt cho một suất omakase trọn gói – bao nguyên cả buổi. phòng riêng.”

Thee ngẩng lên khỏi tập tài liệu, thốt mệnh lệnh chẳng hề liên quan đến cuộc trò chuyện.

“Chọn buổi đắt nhất. chất lượng hàng đầu, xứng đáng với tiền bỏ .”

Mok chớp mắt vài thở dài não nề. Dù , vẫn gật đầu.

Nếu điều đó khiến ông chủ hài lòng, thì – chỉ thôi – năm nay sẽ thực sự nhận tiền thưởng cuối năm.

Âm thanh báo thức chói tai khiến Peach choàng tỉnh. Cậu quờ tay tắt nó trong vô thức, khẽ rên rỉ khi buộc dậy. Cơn đau đầu nhức nhối là lời nhắc nhở rõ ràng cho tình trạng thiếu ngủ kéo dài, nhưng với buổi họp chiều đang chờ, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khỏi giường.

Kéo lê cơ thể mệt mỏi phòng tắm, Peach hy vọng một vòi nước lạnh sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn. Dạo gần đây, cảm thấy sức khỏe tệ hơn thường ngày, như thể cơ thể đang cố gắng cảnh báo điều gì đó mà kịp hiểu .

Từ khi trở về chuyến biển, Peach vẫn nghĩ đó chỉ là say nắng, dù thì cũng chẳng quen ở ngoài trời quá lâu, vì quen với việc ru rú trong nhà.

Sau mấy ngày liền phơi cái nắng như thiêu đốt, Peach cho rằng chỉ mệt, nghỉ ngơi một ngày là sẽ thôi.

rõ ràng đ.á.n.h giá quá thấp. Kể từ lúc trở về, cơn sốt cứ âm ỉ đến tận nửa đêm khiến chẳng thể ngủ ngon, và giờ thì cơ thể bắt đầu phản kháng dữ dội.

Sau khi đồ xong, Peach thẳng tới tủ thuốc, lấy một viên giảm đau tiếp tục lục tìm trong tủ lạnh. Chén cháo buổi sáng hết từ lâu, để chiếc bụng kêu gào phản đối. Nghĩ tới cháo, khựng .

Dù đang mệt lả và kiệt sức tới mức mắt hoa đầu váng, vẫn nhớ rõ hình ảnh : khoảnh khắc Peach đưa chiếc chuông gió cho Thee, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng bỗng dịu hẳn , khóe môi khẽ cong thành một nụ thật sự, ánh mắt sáng lên niềm vui tĩnh lặng, giống như một đứa trẻ món đồ chơi mơ ước từ lâu. Peach thậm chí còn nghi ngờ lỡ buột miệng gì đó .

Lạ lùng , nụ vẫn hằn sâu trong tâm trí , khiến hai má bất giác ửng hồng.

Peach khẽ áp tay lên gò má nóng bừng, tự nhủ chắc chỉ do sốt còn vương , nhưng khóe môi vẫn cong lên khi nhớ .

Hóa , cũng thể cuốn hút, chỉ cần thôi cái vẻ cau và hống hách thường ngày.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ kéo Peach trở về thực tại. Cậu đóng cửa tủ lạnh, liếc màn hình xem gọi. Nhìn thấy cái tên hiện lên, sững , nhưng lập tức bắt máy chút do dự.

“Alô?”

[Anh Peach , khách sáo thế?] Giọng ngọt ngào, quen thuộc ở đầu dây bên khiến môi khẽ mỉm . Điện thoại kẹp giữa vai và tai, tiếp tục lục tìm hộp cà phê Thee chu đáo để sẵn trong tủ lạnh.

“Không , chỉ bất ngờ thôi.” Peach đáp thản nhiên, mở gói cà phê rót cốc đá. “Sao Mim? Có chuyện gì mà gọi cho đột ngột thế?”

[Nếu em là nhớ thì tin ?]

“Mặt trời mà mọc ở đằng tây thì sẽ tin.” Giọng bình thản, nhưng khóe môi nhếch nhẹ. Tiếng Mim bật vang qua điện thoại khiến nụ của Peach càng rõ hơn.

Mim là yêu cũ gần đây nhất của , cuộc chia tay chẳng để cho nhiều vết thương. Mim chủ động hẹn hò với lâu khi kết thúc một mối tình, thẳng thắn rằng chỉ tìm chỗ dựa tạm thời. Peach để tâm, vốn dĩ họ quen, nên đồng ý thử. khi nhận cả hai chẳng thể tiến xa, họ cũng nhẹ nhàng kết thúc.

Lý do Mim đưa khiến khó chịu, nhưng đủ để oán giận. Suy cho cùng, bản cũng chẳng thể yêu cô nhiều hơn.

[Em cần giúp một việc nhỏ.] Sau khi tiếng lắng xuống, Mim bằng giọng nửa đùa nửa năn nỉ. [Sếp của em thích tài năng của , nhưng dù cố gắng thế nào cũng liên lạc . Nên… em tự ý gọi cho .]

Peach khẽ gật gù như tự nhủ. Cậu nghỉ mát về, dành trọn thời gian bãi biển mà vướng bận gì. Cậu cũng để cá nhân website việc, bởi tách biệt rõ ràng giữa riêng tư và công việc. Vậy là Mim lợi dụng “đặc quyền quen” để tìm .

“Ừm, nhưng mà… giảm giá nhé.”

[Làm ơn mà! Em còn lo là sẽ tăng giá chứ.] Mim phụng phịu, hiển nhiên vẫn nhớ rõ lý do chia tay mấy đẽ. [Dự án gấp lắm, Peach , xin dùng cách đường vòng thế .]

Peach khẽ thở dài, nhấp thêm ngụm americano. Vị đắng nồng lập tức khiến đầu óc tỉnh táo hơn, xua phần nào cơn mệt mỏi.

“Không , hiểu mà.” Cậu bình thản đáp. “ đang vướng một dự án . Nếu công việc gấp quá, e là nhận kịp.”

[Ít nhất hãy gặp sếp em ], Mim dịu giọng nài nỉ. [Rồi chúng bàn kỹ hơn. Coi như nhân tiện hẹn ăn tối ôn chuyện. Tối nay rảnh ? Em sẽ đặt bàn ở nhà hàng thích.]

Peach nhíu mày, mở lịch. Chiều nay chỉ một cuộc họp, buổi tối thì trống. Thậm chí hôm còn đ.á.n.h dấu là “ngày nghỉ”, để bù mấy đêm thiếu ngủ liên tiếp.

Gặp nhanh thôi cũng .

“Được, nhưng hứa . Chi tiết thì để tối nay tiếp.”

[Quyết định nhé! Em sẽ đặt bàn, gặp tối nay!] Giọng Mim lấp lánh niềm vui khi cuộc gọi ngắt. Peach chậm rãi thở , đưa tay xoa thái dương khi cơn mệt mỏi ập đến.

Ngay lúc , điện thoại rung lên nữa. Lần , màn hình hiện cái tên quen thuộc – ông trùm mafia nào đó.

Vì lý do nào đó, một cảm giác bất an lạ lùng chạy dọc sống lưng . Linh tính mách bảo rằng chuyện sắp trở nên phức tạp.

Loading...