Me And Thee - Cảnh báo chú ý #20

Cập nhật lúc: 2025-10-15 07:08:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu tài nào hiểu nổi, rốt cuộc điều gì khiến nổi giận như . Buổi sáng khi , tâm trạng vẫn còn , thì chuyện quái gì xảy mà chỉ trong chốc lát trở nên cáu kỉnh như thế? Cậu chỉ thầm đoán, chứ cũng chẳng dám mở miệng hỏi. Điều cuối cùng lúc là chọc giận “con gấu” thêm nữa để tình hình tệ hơn.

“Ngài Thee, đến đây… là việc gì cần giúp ?” Peach lên tiếng, khéo léo chuyển hướng câu chuyện, đồng thời dẫn cả hai rời khỏi ánh mắt soi mói của những chung quanh. Cách Thee khoanh tay, gương mặt tối sầm đầy khó chịu, đủ khiến đám nhân viên căng thẳng đến mức đầu cúi gằm, ngón tay gõ phím như thể sinh mạng của treo đó.

Ngay cả Peach cũng khỏi cảm giác như đang tự dâng nộp bản cho quỷ dữ.

“Gì chứ? Đây là studio của , thì !” Thee gắt, hai cánh tay khoanh chặt hơn. Sự bất mãn hiện rõ mồn một. Thế nhưng khi Peach khẽ di chuyển, vẫn theo sát, giữ cách đủ để bất cứ lúc nào cũng thể vươn tay túm lấy .

Peach khẽ thở dài. Cứ tiếp tục thế thì chẳng đến . Cậu hẳn , đối diện trực tiếp, ánh mắt bình tĩnh, vững vàng, giọng trầm : “Ngài Thee, đang giận chuyện gì ?”

Thee cau mày, trông như sắp bùng nổ, nhưng khi ánh mắt chạm sự điềm tĩnh kiên định , cơn giông tố dần tan biến. Bầu khí căng thẳng như sắp sụp đổ phút chốc xẹp xuống.

giận ,” giọng Thee dịu , nếp nhăn trán cũng chùng xuống. Peach chẳng rõ nguyên nhân đổi bất ngờ là gì, nhưng nếu Thee chịu bình tĩnh, còn gì để phàn nàn chứ. Đôi vai Peach khẽ thả lỏng, nụ dịu dàng, ấm áp dần lan gương mặt . Đôi mắt cong cong như trăng khuyết, ánh lên sự nhẹ nhõm chân thành.

Cuối cùng thì, con quỷ giận dữ cũng chịu rời khỏi đây !

Thee thoáng khựng , đôi mắt mở to vội ngoảnh sang chỗ khác. Chỉ còn vệt hồng nhàn nhạt len lỏi nơi vành tai. Peach chớp mắt đầy ngạc nhiên, nhưng quyết định truy hỏi. Chỉ cần Thee còn gắt gỏng là đủ.

“Đừng… đối xử quá,” giọng tên xã hội đen trầm xuống, nhỏ đến mức gần như tan biến. “Không cần tử tế với những kẻ từng đối xử tệ bạc với .”

xét cho cùng, cũng từng với . Anh gạch tên khỏi dự án, đó là tên . Thế nên, cũng bắt buộc gạch tên , để van nài đưa tên trở .” Peach nhún vai, giọng dửng dưng, như thể chỉ đang kể một chuyện thường nhật.

Cậu vốn chẳng để bụng. Bản tính vốn là kiểu hướng nội điển hình, trầm lặng, ít , né tránh rắc rối. Hầu như việc gì cũng cho qua, trừ phi còn cách nào khác.

Wivit chơi hết đến khác, ngay cả cũng thể tiếp tục giả vờ ngoảnh mặt ngơ.

Thấy Thee dần lấy vẻ bình thường, Peach thắc mắc ban đầu: “Vậy… rốt cuộc hôm nay đến tìm việc gì?”

Xin đừng bảo là đến để thúc deadline nhé…

Gương mặt Thee thoáng trống rỗng, như thể quên sạch lý do ban đầu. Rồi khẽ hắng giọng, thẳng vấn đề: “Tối nay tiệc công ty, chúc mừng bộ sưu tập Falcon phá kỷ lục doanh thu. Chúng mời vài tờ báo,” dừng , lúng túng. “Cậu… cùng ?”

Peach nhướng mày, lấy điện thoại kiểm tra mail. Lông mày khẽ nhíu . “ nhận thư mời. cần ?”

“Đó là… sơ sót.” Khuôn mặt Thee trở nên nghiêm túc, nhưng giấu nổi sự khó chịu. “Đội ngũ gửi thư mời cho bộ thành viên tham gia dự án, nhưng… lúc đó xảy chút rối ren, nên email… gửi cho .”

Peach gật nhẹ, xem như hiểu rõ tình huống. Sau chuyện tên xoá khỏi danh sách dự án, bộ phận nhân sự ắt hẳn dựa danh sách cập nhật mà bỏ sót tên .

“Được . Vậy để Trend cũng .” vẻ cau mặt Thee càng thêm đậm, tựa như một sự phản kháng rõ rệt.

Rõ ràng đồng ý.

“Cậu ? thể thêm tên .”

“Không, cảm ơn .” Peach trả lời ngay, chút do dự, vẻ mặt điềm nhiên khó đoán.

“Cậu để đối mặt với bọn họ ? Nếu thấy khó chịu, thể xoá tên thằng khốn đó khỏi danh sách.”

“Anh thể .” Peach thở dài. “Anh là trưởng dự án. Nếu gạch tên , báo chí sẽ càng thêm chuyện để đồn đoán.”

“Vậy thì với .”

“Không đời nào. ghét tiệc tùng.” Câu từ chối dứt khoát, kèm theo ánh mắt lười nhác, hờ hững. “Với tối nay còn công việc . định phí thời gian cho một sự kiện vô nghĩa.”

Ngay khi Peach từ chối, gương mặt gã xã hội đen tối sầm. Những đường nét góc cạnh khuôn mặt căng cứng, sắc nhọn, mang theo một vẻ dữ tợn tựa thú săn mồi đang dòm ngó con mồi.

“Công việc gì?” Giọng trầm xuống, gằn nhẹ nơi cổ họng, đầy nguy hiểm. “Cậu từ chối … để gặp khác ? Gan lắm đấy, Peachayarat.”

Peach ngẩn , nhất thời nghẹn lời. Chỉ đến khi Thee bước thẳng lên, rút ngắn cách, mới kịp lấy hồn vía. Bản năng trỗi dậy, Peach đưa tay che mặt, suýt thì bật một tiếng gào bất lực. Lần đầu tiên trong đời, thực sự hét thẳng lòng bàn tay cho hả giận.

Peach hít sâu, dằn xuống bực bội, hạ tay đối diện thẳng ánh mắt dữ dội với vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ. Cậu sẽ bao giờ để cái kiểu chiếm hữu vô lý dọa nạt.

“Bình tĩnh , ngài Thee. việc , hẹn hò.” Giọng vững vàng, hề chút sợ hãi dù Thee đang tỏ đầy áp lực. “Mà cái ‘công việc’ đó… chính là dự án của . Anh quên mất buổi họp ngày mai ? Chính yêu cầu tối nay thành tiến độ. Nếu thức cả đêm, đội nghệ thuật sẽ chẳng kịp chỉnh sửa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-chu-y-20.html.]

Thee khựng , quai hàm siết chặt dần nới lỏng. Vẻ cau biến mất, đó là tia hài lòng lóe lên trong mắt.

lấy bình tĩnh, vẫn chịu lùi bước. Peach cựa , khó chịu với cách quá gần. Ngay khi định lùi , bàn tay to lớn của Thee vòng lấy cổ tay , siết nhưng đau đớn.

“Đã quá trưa . Cậu ăn gì ?” Giọng trầm thấp, ngón cái vô thức lướt nhẹ nơi cổ tay mảnh khảnh. “Dạ dày , cần ăn đúng giờ.”

Peach sững sự đổi đột ngột . Đến khi hồn, dắt quá nửa quãng đường khỏi studio. Thư ký của Thee theo , cẩn thận thu dọn túi xách và máy móc của Peach, bỏ sót món nào.

Mok – cánh tay của Thee – còn bảo vệ sĩ khác mang đồ của Peach xuống chiếc xe châu Âu màu đen đỗ sẵn hầm. Trước khi Peach kịp phản đối, Thee mở cửa xe, dứt khoát ép .

Cậu chỉ định mở cửa thôi mà… Sao thành “áp tải” thế ?

Peach thở dài trong lòng, song chẳng buồn cãi. Một bữa ăn ngon miễn phí để đổi lấy việc “ bắt cóc”, cũng cái giá quá tệ. Cậu ngả ghế da mềm mại, khẽ cong môi, nụ thoả mãn lấp ló nơi khóe miệng.

Kỳ lạ thật… Từ bao giờ nỗi sợ đối với ông trùm bên cạnh biến mất, chỉ còn một sự an yên, thoải mái đến lạ thường?

Vì Peach dặn tìm chỗ ăn gần văn phòng thôi, rằng buổi chiều còn báo cáo với đội nghệ thuật để tối việc cho trơn tru, nên gã xã hội đen trẻ tuổi hề phản đối, chỉ lặng lẽ theo.

Xe dừng ở một trung tâm thương mại lớn gần đó, Thee , sải bước dài đầy tự tin. Với dáng cao lớn, vai rộng và từng bước chân chắc nịch, tự nhiên bỏ xa Peach, dù chiều cao của Peach thuộc loại trung bình nhưng vẫn khó mà theo kịp.

Thế nhưng Peach cũng chẳng vội. Giờ nghỉ trưa là để để thư giãn, chứ cuộc đua. Hơn nữa, với Thee thì chuyện lạc. Giữa đám đông, hình áp đảo cùng khí thế mạnh mẽ của như một ngọn hải đăng, phía còn hai vệ sĩ hộ tống. Chỉ cần liếc thoáng qua, Peach thấy đang lẫn trong đội hình.

Có lẽ nhận quá nhanh, Thee ngoái , giảm tốc độ, điều chỉnh bước chân khớp với nhịp của Peach.

Chỉ một cử chỉ nhỏ, nhưng trong n.g.ự.c Peach thoáng dấy lên cảm giác ấm áp kỳ lạ.

“Cậu ăn gì?” Anh hỏi, ánh mắt lướt qua dãy biển hiệu nhà hàng, mày khẽ chau. “Hình như chỗ nào cũng kín .”

“Giờ vẫn là cao điểm ăn trưa mà,” Peach nhún vai. Với , cảnh chen chúc lúc 1 giờ chiều là bình thường, nhưng với Thee, kẻ chắc quen dùng bữa ở phòng riêng nhà hàng sang trọng, lẽ khác.

Đôi mắt nhiếp ảnh gia trẻ lướt quanh, tìm quán nào chờ ít. Họ còn công việc ở công ty, kể Thee hẳn cả núi hồ sơ chờ xử lý. Mới nhốt trong phòng việc chừng ba tiếng thôi, mà sắc mặt phờ phạc của thư ký lúc bước cũng đủ khối lượng công việc nặng nề thế nào.

Sau một vòng quét mắt, Peach dừng ở tiệm sandwich màu xanh nổi bật. Nổi tiếng với bánh mì chiều dài cả mét, nhân thì tùy chọn đủ loại. Nhanh gọn, tiện mang , chẳng mất thời gian chờ. Hay nhất là…hiện tại cần xếp hàng.

Không buông lời giải thích, Peach nắm lấy tay áo Thee, kéo thẳng .

Người cao lớn hơn theo ngay, chút kháng cự, dễ dàng đến mức khiến Peach chép miệng. Chẳng mấy chốc, cả hai quầy. “Anh ăn thử ở đây ?” Peach hứng khởi chỉ bảng menu, đôi mắt sáng rỡ. “Ngon lắm đó! gọi về khi việc khuya. Có thể ăn bằng một tay cũng , mà đủ cả bánh, rau, thịt, mùi vị thì tuyệt vời.”

Thee cúi mắt xem bảng, vẻ chăm chú y như đang cân nhắc một khoản đầu tư. Peach nhanh nhẹn gọi khẩu phần quen thuộc: gà lát, thịt lợn kèm thêm phô mai. Quay sang, thấy Thee vẫn cau mày lưỡng lự, khẽ, cuối cùng, đành để mặc chọn giùm.

Peach hí hửng gọi một phần bò bít-tết phô mai cho , thêm ổ cá ngừ cho trợ lý cùng.

Khi đồ ăn, Peach gấp vỏ giấy, c.ắ.n miếng lớn, hai má phồng lên nhai ngon lành. Vừa nhâm nhi, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hẳn. Thấy , Thee cũng theo. Cắn miếng đầu tiên, mắt thoáng lóe lên bất ngờ, ngờ thứ rẻ mạt thế ngon đến .

Họ ăn, từng chút một cho đến khi ổ bánh hết sạch.

Trở xe, dù đường đông nhưng Mok vẫn lái khéo đưa sếp cùng nhiếp ảnh gia về văn phòng kịp giờ. Peach đề nghị ghé bãi xe bên để lấy tài liệu họp còn để trong cốp xe riêng.

Cậu bước xuống, cảm ơn như thường lệ. khi Mok định , Peach bỗng gọi giật: “Khoan , đợi chút!”

Nói , gần như chạy lao về xe . Sau mấy giây loay hoay trong cốp, Peach , tay ôm gói lớn mực giòn ba vị kêu lách cách.

“Anh Mok, cái cho . Hãng ngon lắm, nhâm nhi khi việc thì tuyệt luôn.” Peach tươi đưa gói mực khô ba vị cỡ lớn cho thư ký của Thee. Mok khẽ gật đầu cảm ơn. Rồi lập tức gót trong tòa nhà, hướng về bộ phận Nghệ thuật để gặp em gái đang việc ở đó, tay xách thêm một túi lớn đồ ăn vặt khác.

Trong khi đó, ánh mắt Theerakit nheo , khí tức khó chịu mơ hồ lan . Tầm mắt dán chặt gói mực trong tay Mok, hề xê dịch. Nhận thấy nguy hiểm, Mok vội nhét vội gói mực trong túi xách của .

“Thưa ngài, ngài vốn thích đồ cay, mực càng .”

Mok cố giữ giọng trung lập, nhưng trong lòng thì gào thét bất công: ông chủ rõ ràng chẳng ưa gì món , mà còn định giành lấy món khoái khẩu của ? Thế nhưng, khí thế áp bức bao quanh vị mafia vẫn chẳng hề suy giảm.

“Năm nay khỏi thưởng.” Thee hờ hững buông một câu, khoanh tay, mặt sang hướng khác, lạnh lùng như băng.

Người thư ký trẻ c.h.ế.t lặng. Cậu chỉ hét lên rằng Peach mang cả túi to đồ ăn vặt lên cho phòng Nghệ thuật, chỉ phạt? cuối cùng, chỉ thể ngậm ngùi nuốt xuống uất ức cùng hàng nước mắt kịp rơi.

Làm thư ký đúng là một kiếp nạn.

Loading...