Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÂY TỤ RỒI TAN - 9

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:15:04
Lượt xem: 233

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng người trước mặt lại trở nên hoảng loạn, đến mức quơ tay làm đổ cả chén trà trên bàn.

 

“Nàng muốn từ hôn?” 

 

Giọng chàng đầy nôn nóng, đồng tử màu hổ phách nay đậm lại như đêm đen.

 

Ta im lặng một lúc lâu mới nói:

 

“Nếu ta đưa chàng một chiếc thang trời, để chàng có thể bước chân vào quan trường thì sao?”

 

Ai ai cũng nói Thịnh Hoài Thâm là kẻ ăn chơi vô tích sự.

 

Nhưng ta lại nhớ, khi tiên hầu còn tại thế, chàng từng học hành trong Quốc Tử Giám, từng ngây thơ nói muốn trở thành trọng thần như phụ thân mình.

 

Chỉ là thời gian quá lâu, ta nghe phụ thân kể lại mới biết.

 

Chẳng qua vì thân phận chàng quá nhạy cảm, vì để bảo toàn cho mẫu tộc, chàng không dám bộc lộ tài năng mà thôi.

 

Thịnh Hoài Thâm sững người, có lẽ không ngờ ta sẽ nói vậy.

 

Nhưng rồi chàng bật cười tự giễu:

 

“Thẩm Vân Thư, nàng chính là nhìn ta như vậy sao?”

 

“Giữa ta và con đường làm quan, nàng nghĩ ta sẽ chọn con đường kia sao?”

 

Ánh mắt chàng sâu thẳm khiến ta bất giác bối rối.

 

“Thịnh Hoài Thâm, ta nói thật đấy. Chẳng bao lâu nữa, chàng sẽ hiểu thôi...”

 

“Đủ rồi!”

 

Chàng đột ngột đứng dậy, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Rồi từng bước tiến đến, vây chặt ta trong vòng tay, khiến ta chẳng thể động đậy.

 

“Thịnh Hoài Thâm!”

 

Chàng ấy bâng quơ nói:

 

“A Vân, trí nhớ của nàng thật kém, nhưng không sao, ta nhớ là được rồi.”

 

Ánh mắt chàng chứa đựng si mê đến mức khiến ta kinh sợ.

 

Đợi đến khi ta định thần lại, chàng đã rời khỏi sảnh.

 

Chỉ để lại một câu:

 

“Từ hôn? Nàng đừng có mơ.”

 

Ta: “?”

 

Sao lại có cảm giác... như chơi lố tay mất rồi?

 

Hai tháng kế tiếp, Tạ Lăng Trần như mặt trời ban trưa.

 

Cuối năm sắp đến, hắn là phò mã tương lai, đương nhiên có vô số người đến xu nịnh.

O Mai Dao Muoi

Thậm chí có kẻ lấy chuyện xưa của ta và hắn ra làm trò đùa, nói ta mắt mù không biết chọn người tài.

 

Còn có kẻ châm chọc, nói ta lấy tên Thịnh công tử ăn chơi phá của là coi như đời xong rồi.

 

Ta nghe mà buồn cười, nhưng trong lòng lại nhớ đến giọng chắc chắn của Thịnh Hoài Thâm ngày hôm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/9.html.]

 

Kể từ hôm đó, chàng không đến gặp ta nữa, cũng không biết đang bận gì.

 

Nhưng ta cũng bận, bận tiếp đãi một “quý nhân”.

 

Khi đợt tuyết đầu tiên của mùa đông phủ xuống, ta đứng trong sân tỉa cành cho cây mai chưa nở nụ.

 

Thư phòng đưa đến một phong mật thư.

 

Chỉ có một câu: Biên cương biến động, Bắc Địch xâm phạm.

 

Nét chữ nhỏ xinh thanh thoát, chính là bút tích ta quen thuộc nhất.

 

Ta lặng lẽ đốt mật thư, khóe môi lại khẽ nhếch lên cười.

 

Sau đó xoay người bước vào thư phòng, thuần thục xoay ngọn nến, lối mật đạo trước mặt liền mở ra.

 

Dọc theo mật đạo đi xuống, không đến mười bước đã thấy một nữ tử bị treo giữa phòng tối.

 

Nàng ta vận bạch y, m.á.u dính khắp người, tứ chi bị xiềng xích khóa chặt.

 

Vừa thấy ta, nàng ta liền nghẹn ngào bật khóc, nước mắt lăn dài như mưa.

 

Ta lại điềm nhiên ngồi xuống một bên, nhẹ nhàng nói:

 

“Như Mi muội muội vẫn chưa chịu mở miệng sao?”

 

Nữ tử yếu ớt ấy cắn môi, ánh mắt đầy hận thù, nhưng miệng vẫn cứng, không nói một lời.

 

Nàng ta chính là Liễu Như Mi.

 

Một tháng trước, bị người của ta bắt từ vùng ngoại thành đưa về kinh, giam trong căn mật thất tối tăm không thấy ánh mặt trời này.

 

Ta rót một chén trà, đưa đến bên môi nàng:

 

“Muội tốt à, Tạ Lăng Trần sắp cưới công chúa rồi, một người sắp thăng quan phát tài như thế, làm sao còn nhớ đến muội được?”

 

Câu này như đ.â.m trúng nỗi đau của nàng, khiến nàng phát điên mà giãy giụa.

 

“Ngươi nói bậy! Tạ lang sao có thể quên ta, huynh ấy đã hứa sẽ cưới ta làm chính thê mà!”

 

Đúng là ngu ngốc đến tận cùng.

 

Ta không còn hứng thú, hắt cả chén trà lên mặt nàng, lạnh giọng:

 

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp hai người thành toàn, đôi uyên ương khốn khổ.”

 

Trước khi rời khỏi mật thất, Liễu Như Mi vẫn đang gào thét không ngừng.

 

Nhưng khi cánh cửa đá khép lại, âm thanh của nàng cũng bị chặn lại hoàn toàn.

 

Ta quay người rời phủ, bước lên xe ngựa đến phủ công chúa.

 

10

 

Nửa canh giờ sau, ta ngồi trong chính sảnh phủ công chúa.

 

Vãn Bình công chúa ngồi đối diện ta, đang dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng trừng nhìn ta.

 

“Thẩm Vân Thư, ngươi còn biết đường đến tìm ta cơ đấy?”

 

Nàng thật đúng là mười mấy năm như một, tính tình nóng như lửa.

 

Loading...