Đám nha hoàn sắc mặt khó xử:
“Đúng là có việc đó... Nhưng tháng trước công chúa đi vùng ngoại thành lễ Phật, chẳng hiểu sao lại gặp được Tạ trạng nguyên... Hai người quen biết được một tháng, công chúa hình như đã động lòng rồi…”
7
Ta vẫn là đã xem thường Tạ Lăng Trần.
Hắn vậy mà lại có thể lẩn tránh tai mắt của ta, còn dùng thủ đoạn mê hoặc công chúa.
Mấy ngày trước đã được nâng đỡ quay về kinh, vào Hàn Lâm Viện làm quan.
Khi nghe được tin đó, nơi tim ta như bị gió lạnh quét qua.
Vãn Bình công chúa là con gái ruột của hoàng hậu, là muội muội ruột của đương kim thái tử, càng là đích nữ tôn quý vô song.
Bệ hạ sủng ái nàng, còn đặc biệt xây phủ công chúa trong kinh thành cho nàng, vinh dự như vậy, trong số những công chúa chưa xuất giá, chỉ có mình nàng được.
Lúc nha hoàn kể những chuyện này, còn có phần lo lắng hỏi ta:
“Tiểu thư, liệu Tạ trạng nguyên có ghi hận rồi trả thù người không? Công chúa đâu phải người dễ chọc...”
Ta lại bật cười.
Nếu như ta chẳng biết gì về hắn, có lẽ cũng sẽ e sợ vài phần.
Nhưng nay ta đã biết rõ thân phận thực sự của hắn rồi.
Một tên dư nghiệt Bắc Địch nho nhỏ, cũng dám mơ mộng làm nên chuyện trong triều đình Đại Hạ?
Ba ngày sau, ta tiến cung bái kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu đoan trang quý phái ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Vãn Bình công chúa ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén đầy kiêu ngạo đảo qua nhìn ta.
“Chà, chẳng phải là Thẩm đại tiểu thư đấy sao?”
Nàng ta mở miệng đã ngập tràn địch ý.
Ta lại tinh mắt trông thấy bên hông nàng đeo một chiếc ngọc bội song ngư.
Chất ngọc tầm thường, đường nét điêu khắc lại tệ đến không thể tệ hơn.
Chính là miếng ngọc mà trước kia Tạ Lăng Trần từng yêu thích nhất.
Ta mím môi, không nói gì, chỉ nghe thấy hoàng hậu nhẹ giọng quở trách nàng:
“Sắp thành người một nhà cả rồi, Vãn Bình, con đừng làm bừa.”
Vãn Bình công chúa bèn lườm một cái, ánh mắt nhìn ta đầy chán ghét.
“Người một nhà gì chứ, chẳng phải còn chưa đại hôn sao? Hơn nữa biểu ca ta cái đồ chẳng ra gì đó, ai mà thèm...”
Lời chưa kịp nói hết thì một giọng nam đột ngột cắt ngang.
“Biểu muội!”
Thịnh Hoài Thâm đứng phía sau ta, giữ khoảng cách ba bước, mày nhíu chặt như muốn xoắn lại.
Có vẻ như chàng chạy tới, trán vẫn lấm tấm mồ hôi, lướt mắt nhìn ta một cái rồi vội rời đi.
O mai Dao muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/7.html.]
Công chúa khó chịu tặc một tiếng, đứng phắt dậy bước ra khỏi điện, đi ngang qua ta thì dừng lại chốc lát, hậm hực lầm bầm:
“Thẩm Vân Thư, ngươi đúng là đầu óc có vấn đề mới muốn gả cho huynh ấy.”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi.
Thịnh Hoài Thâm như cảm ứng được điều gì, lập tức chắn trước mặt ta như gà mẹ bảo vệ con.
Mãi đến khi công chúa đi hẳn, thân hình chàng mới thả lỏng.
Ta nhìn mà nhịn không được muốn cười, thầm nghĩ: tên công tử ăn chơi này còn sợ bị người khác nói xấu nữa sao?
Hoàng hậu lại kéo ta ngồi xuống trò chuyện thêm một hồi, Thịnh Hoài Thâm vẫn ngồi bên, lặng lẽ uống trà, ra vẻ chẳng để tâm gì tới ta.
Nhưng ta rõ ràng thấy chàng cứ liếc trộm ta, vành tai đỏ như bị châm lửa.
“Vân Thư à, đã xem qua danh sách sính lễ chưa? Có hài lòng không? Đợi đến mùa đông, để Hoài Thâm đích thân đi săn hai con linh miêu làm vật sính lễ, xứng đáng với thân phận hổ nữ tướng môn của con.”
Hoàng hậu từ ái nói xong, còn cố tình sai Thịnh Hoài Thâm đích thân tiễn ta về phủ.
Nhưng vừa ra khỏi cung, ta liền bước lên kiệu của nhà mình.
Qua cửa sổ, ta lắc đầu nói với chàng:
“Thịnh tiểu hầu gia, ta có thể tự mình trở về.”
Chàng nhíu mày, quay mặt đi, nhưng tay lại cố chấp nắm chặt song cửa sổ xe ta.
“Thẩm Vân Thư, nàng thật không có gì muốn nói với ta sao?”
Nói gì đây?
Nói rằng ba tháng qua ta cố tình tránh mặt không muốn gặp chàng sao?
Nói rằng kỳ thực ta chẳng quan tâm người ta gả cho là ai, chỉ cần có thể bảo toàn Thẩm gia là được?
Thịnh Hoài Thâm là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng ta biết chàng không phải kẻ xấu.
Chàng là cháu ruột của hoàng hậu, định sẵn cả đời sẽ không bước chân vào quan trường.
Mà Thẩm gia ta bốn đời ba công, điều kỵ nhất là công cao lấn chủ.
Sự kết hợp của chúng ta, há chẳng phải là một mối lương duyên?
Nghĩ tới đây, ta khẽ nhếch môi, nói:
“Thịnh tiểu hầu gia có gì muốn nói, ta nghe đây.”
Lời vừa dứt, tay Thịnh Hoài Thâm đang nắm song kiệu bỗng buông ra.
“Thẩm Vân Thư, quả nhiên nàng thấy ta dễ bắt nạt!”
Giọng nói vừa oán trách lại vừa bất lực, khoé mắt đỏ au như thiếu niên chịu uất ức.
Cuối cùng, chàng cũng không dây dưa nữa, giận dữ thúc ngựa rời đi.
Còn ta thì ngồi ngay ngắn trong xe, quay sang bảo phu xe một câu:
“Đến phủ công chúa.”