“Thẩm gia các ngươi thật ghê tởm. Nếu không phải để báo thù, ta sao có thể cưới nữ nhi của kẻ thù?”
“Báo thù?”
Ta ngẩn người.
Hắn lại nở nụ cười, đầu ngón tay lướt qua má ta:
“Mười lăm năm trước, Bắc Địch nổi loạn. Phụ thân ngươi, Thẩm Thành, dẫn binh tập kích doanh trại lúc nửa đêm. Trận chiến đó, toàn doanh chỉ còn lại một đứa trẻ sống sót, chính là ta.”
Hắn nói mình vốn là con trai của phó thống lĩnh Bắc Địch, sau khi quân tan tác mới bị bắt buộc trốn chạy ở biên cảnh, lang bạt khắp nơi rồi được một nông dân cưu mang.
“Mười lăm năm, ta từng đêm đều mơ được g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Thành!”
Hắn kiềm nén hận ý cuồng nộ, không bẻ gãy cổ ta ngay tại chỗ đã là cố gắng lớn lắm rồi.
Mà ta, thì hoàn toàn sững sờ.
“Ngươi… ngươi là người Bắc Địch ư?!”
6
“Thì sao chứ? Thẩm Vân Thư, ngươi tự xưng là thiên chi kiêu nữ, chẳng phải cuối cùng cũng phải quỳ rạp dưới thân ta sao?”
Nói rồi, Tạ Lăng Trần thô bạo kéo ta ném lên giường, đè xuống cổ ta mà cắn mút như dã thú.
“Thẩm Vân Thư, ngươi hầu hạ ta rất thoải mái, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng, ta…”
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, thân thể đột nhiên cứng đờ, rồi ngã vật xuống bên cạnh như khúc gỗ.
“Ngươi đã làm gì ta?!”
Hắn trợn trừng mắt kinh hoảng.
Ta chậm rãi đứng dậy, hoàn toàn lột bỏ dáng vẻ nhu nhược trước đó, đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng như một vị phán quan.
Trong nến thơm đêm nay, ta đã trộn sẵn ma cân tán, thứ thuốc khiến gân cốt mềm nhũn, tay chân vô lực.
Ta đã uống thuốc giải từ trước, nên chẳng hề hấn gì.
“Tạ Lăng Trần.”
Ta mở miệng, giọng bình thản như gió thoảng:
“Ta còn phải cảm ơn ngươi, vì đã kể cho ta toàn bộ sự thật.”
Không đợi hắn phản ứng, ta lập tức rút con d.a.o găm giấu dưới gối, bổ xuống.
Một nhát, xuyên qua vai hắn.
Hai nhát, cắt đứt gân chân.
Ba nhát, đ.â.m mù đôi mắt.
O Mai Dao muoi
“A a a! Có ai không! Nàng ta điên rồi!”
Hắn gào thét như lợn bị chọc tiết, nhưng thân thể không thể cử động lấy một chút.
Nha hoàn bên ngoài sớm đã bị ta cho lui hết, hắn có gào đến rách cổ cũng chẳng ai đến cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/6.html.]
“Thẩm Vân Thư, ngươi điên rồi! Ta mà c.h.ế.t, ngươi cũng không sống nổi đâu!”
Ta cười nhạt:
“Giờ tình thế thế này, ta còn sống để làm gì? Chẳng thà kéo ngươi c.h.ế.t chung trước đã.”
Hắn không hề hay biết, thân xác này giờ đây đã là ta của năm năm trước, vị nữ nhi tướng môn chưa từng gả cho hắn.
Phụ thân ta từ nhỏ đã dạy ta: ân phải báo, oán phải trả.
“Tạ Lăng Trần, để ngươi c.h.ế.t thế này, là còn nhẹ!”
Ta vung d.a.o không ngừng nghỉ, cánh tay tê rần, m.á.u văng tung toé đến nỗi mắt ta đỏ ngầu, chẳng còn thấy rõ gì nữa.
Tạ Lăng Trần đã sớm im bặt, chắc chắn là c.h.ế.t rồi.
Ta cuối cùng buông d.a.o, ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, khép mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Rồi ta khẽ thì thầm vào không khí:
“Nếu có thể quay về, xin hãy để ta đi ngay bây giờ.”
Ta nhắm mắt hồi lâu, bên tai vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Một lúc sau, ta như chấp nhận số phận mà mở mắt ra.
Trước mặt ta là tấm màn cửa màu sen trong khuê phòng của ta.
Tạ Lăng Trần bị loạn đ.a.o c.h.é.m c.h.ế.t không còn, mùi m.á.u tanh nồng cũng biến mất.
Ngoài cửa sổ, ánh dương rực rỡ, cơn gió nhẹ thổi qua song cửa.
Một tiểu nha hoàn nghe thấy động tĩnh, bưng chậu nước vào cười hỏi ta có muốn rửa mặt không.
Mọi thứ đều là cảnh sinh hoạt yên bình như thường lệ.
Chuyện vừa rồi, giống như một giấc mộng.
Ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ôm miệng bật cười.
Cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vui vẻ.
Xem ra ta đoán đúng rồi, dù là xuyên đến mười năm sau hay năm năm sau, chỉ có một nhân vật mấu chốt duy nhất:
Tạ Lăng Trần.
Nếu hắn c.h.ế.t, ta liền có thể quay về thời điểm ban đầu.
“Thật là… quá tốt rồi!”
Ta cười đến mức khiến đám nha hoàn đều sợ hãi.
“Tiểu... tiểu thư, chẳng lẽ là vì nghe nói Tạ trạng nguyên sắp hồi kinh nên tức giận sao?”
Nụ cười trên mặt ta bỗng khựng lại.
“Tạ Lăng Trần muốn hồi kinh? Hắn không phải bị phạt đi làm thư lại ở vùng ngoại thành kinh đô rồi sao?”