Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÂY TỤ RỒI TAN - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:12:53
Lượt xem: 346

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy thì hẳn là có một thế lực thần bí nào đó đã đưa linh hồn ta đến tương lai mười năm sau.

 

Nhưng bất luận vì lý do gì, ta đều phải tránh xa Tạ Lăng Trần.

 

Hắn hận ta đến mức không tiếc thủ đoạn g.i.ế.c hại phụ mẫu ta, ta nhất định phải điều tra cho rõ ràng tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao.

 

Sau yến tiệc, Thịnh Hoài Sâm chặn xe ngựa của ta ngay trước cổng cung.

 

"Thẩm tiểu thư."

 

Chàng tựa người vào tường cung đỏ son, lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ thường thấy, nhướng mày nói:

 

"Xài xong ta rồi định bỏ chạy à?"

 

Ta vén rèm xe, nhìn chàng đầy cảnh giác.

 

Có vẻ chàng nhạy bén hơn ta tưởng.

 

Vậy mà chàng lại bất ngờ tiến sát, thậm chí còn chui hẳn vào trong xe ngựa của ta.

 

Trên người chàng phảng phất mùi rượu quế nhè nhẹ, hai má hơi ửng đỏ.

 

Lúc này ta mới phát hiện, chàng có một đôi mắt rất đẹp, đồng tử màu hổ phách dưới ánh nắng như mật ong sóng sánh.

 

Ta nhíu mày, kéo giãn khoảng cách giữa hai người:

 

"Thịnh tiểu Hầu gia, chàng muốn nhận gì làm thù lao?"

 

"Thù lao?"

 

"Ta có thể đòi thù lao từ nàng sao?"

 

Giọng chàng hạ thấp, ánh mắt hổ phách lấp lánh, hơi né tránh ánh nhìn của ta, vành tai cũng ửng đỏ – chẳng lẽ là đang ngượng?

 

Kẻ ăn chơi khét tiếng khắp kinh thành này… vậy mà lại có lúc ngây ngô như thế.

 

Ta bỗng nhớ lại dịp Tết Thượng Nguyên năm ngoái, khi ta ra phố mua đèn thỏ, từng thấy vị tiểu Hầu gia này đứng trên lầu Xuân Hoa, gõ chiêng rải tiền như một đồng tử ban phát tài lộc.

 

Khi ấy ta còn nghĩ, đúng là loại công tử bột không biết xấu hổ.

 

Nghĩ đến đây, ta thu liễm tâm thần, nói với chàng:

 

"Tiểu Hầu gia, giờ ta và chàng đã có hôn ước, đương nhiên nên thân thiết hơn một chút."

 

Ta cố ý nói đùa, quả nhiên thấy vành tai hắn lại đỏ thêm vài phần.

 

"Thẩm Vân Thư!" 

 

Chàng bất mãn mở miệng.

 

"Đừng tưởng ta không biết, nàng chọn ta chẳng qua là để từ chối Tạ Lăng Trần!"

O mai Dao muoi

Thật lạ, cái tên công tử bột này sao lại có vẻ tức giận?

 

Dù sao chàng cũng nói đúng, ta là không muốn gả cho Tạ Lăng Trần.

 

Nhưng ta biết rõ mình đã đến tuổi cập kê, phụ thân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, ta lại là nữ nhi duy nhất.

 

Thánh thượng đã sớm có ý muốn ban hôn, sẽ không cho phép ta tùy tiện chọn người.

 

Vậy nên, sao ta không tự mình chọn cho mình một phu quân?

 

Tốt nhất là chọn người thân phận tôn quý nhưng không nắm thực quyền, để Thánh thượng không nghi kỵ, còn nhà ta cũng được an yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/4.html.]

 

Ta nhìn Thịnh Hoài Sâm đang đỏ bừng cả mặt, nhẹ giọng nói:

 

"Ai nói ta chọn chàng chỉ để từ chối người khác?"

 

"Đừng tưởng ta không biết, nàng căn bản không thích ta!"

 

Chàng cau mày, vẻ mặt giận dỗi như trẻ con.

 

Ta bật cười.

 

"Thịnh Hoài Sâm, nhà chàng chắc có gương chứ?"

 

Ta chỉ tay vào mặt chàng.

 

"Với cái mặt này, ta chọn chàng chẳng phải là lời to rồi sao?"

 

Nam nhân chọn thê tử thì chọn người hiền.

 

Ta chọn phu quân đương nhiên phải chọn người đẹp trai, chẳng hợp lý lắm sao?

 

"Thẩm Vân Thư!"

 

Gương mặt Thịnh Hoài Sâm đỏ bừng đến tận cổ, chỉ vào ta mãi mà không thốt được lời nào.

 

Cuối cùng chàng tung rèm xe, bỏ chạy như bay, chỉ để lại một bóng lưng hoảng hốt lúng túng.

 

Thú vị thật.

 

Chưa đầy ba tháng sau, cả kinh thành đều biết nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân là ta, Thẩm Vân Thư sẽ gả cho Thịnh Hoài Sâm làm chính thê.

 

Hoàng hậu luôn thương yêu người cháu này, tháng nào cũng gọi ta vào cung trò chuyện.

 

Ta thì âm thầm sai người bám theo Tạ Lăng Trần ra tận vùng ngoại thành, sợ hắn lại giở trò gì.

 

Nhưng hắn đã bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành, chỉ là một thư lại nghèo hèn, còn có thể gây ra sóng gió gì?

 

Đêm ấy, ta trằn trọc suốt đêm khó ngủ.

 

Trong đầu cứ quanh quẩn câu hỏi: Vì sao sau này phụ thân ta lại bị Tạ Lăng Trần hãm hại?

 

Thẩm gia ta mấy đời áo mũ vinh hoa, nội tổ phụ và các thúc bá đều từng trấn thủ Bắc cương vì Thánh thượng suốt mấy chục năm, chưa từng xảy ra điều tiếng.

 

Phụ thân ta cần cù chính trực, thanh liêm không a dua nịnh bợ trong triều.

 

Tạ Lăng Trần chỉ là một tên Trạng nguyên nho nhỏ, hắn làm thế nào?

 

Trời ngoài cửa sổ dần sáng, ta mới thiếp đi một lát.

 

Nhưng lúc mở mắt ra, cảnh vật quanh ta đã hoàn toàn khác lạ.

 

Ta theo bản năng nhìn về phía bàn bên cạnh, trên đó đặt một chiếc gương đồng, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của ta, chỉ có đôi mắt là đỏ như quả hạch đào.

 

Ta lại trở về mười năm sau rồi sao?

 

Đang nghĩ ngợi, Tạ Lăng Trần đã xông vào với khí thế bức người.

 

Vừa thấy ta, hắn liền cười lạnh:

 

"Thẩm Vân Thư, giả bệnh đủ chưa?"

 

Ta định mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng khô rát như có lưỡi d.a.o cào xé.

 

Loading...