Hắn không trả lời, chỉ càng điên cuồng đá ta, vừa mắng “tiện nhân”.
“Cả tướng phủ các ngươi đều đáng c.h.ế.t! Ngươi còn chưa biết phụ thân ngươi chính là do ta g.i.ế.c? Ngay cả mẫu thân ngươi cũng là do ta hạ độc!”
Nữ tử vận hồng y phía sau hắn “khanh khách” cười, còn dịu dàng khuyên nhủ:
“Lang quân nhẹ tay chút, nếu nàng ta c.h.ế.t, văn thần sẽ dâng sớ buộc tội chàng đấy…”
Mỗi lời hắn nói như từng nhát d.a.o khoét vào thần kinh ta.
Cả người ta đau đớn như sắp vỡ nát.
Ý thức dần mờ dần mịt…
Lần nữa mở mắt.
Ta lại quay về Kim Loan điện.
Tạ Lăng Trần quỳ trước mặt ta, ánh mắt tràn đầy tình ý.
“Thẩm tiểu thư, Tạ mỗ đời này không cưới ai ngoài nàng.”
2
"Thẩm tiểu thư ?"
Giọng của Tạ Lăng Trần vẫn dịu dàng như cũ.
Ta toàn thân run rẩy, theo bản năng lui về sau một bước.
Dường như trên cổ vẫn còn vương lại cảm giác hắn siết chặt, đau đớn nơi bụng dưới vẫn còn in hằn trong trí nhớ.
Trong điện Kim Loan im phăng phắc, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của ta.
"Thần nữ..."
Giọng ta khản đặc đến khó nghe.
Một lúc lâu sau, ta mới cất giọng rõ ràng:
"Thần nữ không nguyện ý!"
Cả điện xôn xao, ngay cả phụ thân đang ngồi ở hàng ghế võ quan cũng khẽ nhíu mày.
Nụ cười của Tạ Lăng Trần cứng đờ trên mặt, trong mắt hắn lóe lên tia âm u mà ta quen thuộc, chính là ánh mắt năm đó khi hắn đá vào bụng ta.
Ta hít sâu một hơi, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.
"Tạ Trạng Nguyên”
Ta cất cao giọng:
“Nghe nói ở quê ngài có một người thê tử kết tóc, họ Liễu tên Như Mi? Nay sao lại nói muốn cưới ta làm chính thê?"
Giọng ta đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Tạ Lăng Trần lập tức trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Thẩm tiểu thư hẳn là hiểu lầm gì rồi? Hoặc là nghe lời đồn nhảm của kẻ khác. Tạ mỗ chưa từng cưới thê tử."
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/2.html.]
Hắn nói rất uất ức, như thể chính ta đã vu oan cho hắn vậy.
Ta đang đánh cược.
Bởi năm ngoái phủ Tướng quân từng nhận được một bức thư, người ký tên là "Liễu Như Mi", gửi đến cho Tạ Lăng Trần.
Khi ấy hắn giải thích với ta:
"Nàng ta là cố nhân ở quê, không có gì ràng buộc."
Nhưng ta nhớ rõ hoa văn hoa đào được vẽ trong thư, chính là họa tiết trên y phục của nữ tử mà ta từng thấy mười năm sau.
Hơn nữa, hắn gọi người đó là "Mi Nhi".
Nghĩ đến đây, ta khẽ cười, rồi hướng về phía Thánh thượng hành lễ.
"Bệ hạ, thần nữ không dám nói bừa. Chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của thần nữ, cũng liên quan đến thanh danh triều đình. Tạ Lăng Trần quả thật có thê thất ở quê nhà."
Nói đến đây, ta hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về góc yến tiệc.
Ở đó có một thiếu niên vận huyền y đang cúi đầu ăn điểm tâm.
Ta khẽ cong môi, từ tốn mở miệng:
"Hơn nữa, thần nữ đã có người trong lòng, là Tiểu Hầu gia Nam Bình – Thịnh Hoài Sâm."
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lập tức dồn hết về phía vị công tử vận huyền y kia.
Sắc mặt phụ thân ta đen như đáy nồi, nhưng vì tình thế mà không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt như muốn đ.â.m xuyên người ta.
Thịnh Hoài Sâm, kẻ nổi danh ăn chơi trác táng ở kinh thành.
Cô cô chàng là hoàng hậu đương triều, chàng mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, kế thừa tước vị trong gia tộc.
Nhưng chàng lại là loại người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chỉ có cái mặt tuấn tú là được việc.
Biết bao thiếu nữ khuê phòng nghe đến tên chàng là vội vàng tránh xa ba thước.
Thịnh Hoài Sâm lúc này đang nhét nho vào miệng, bất ngờ bị ta điểm danh tỏ tình, suýt thì nghẹn c.h.ế.t.
Chàng ngẩng đầu, chỉ vào chính mình, mặt đầy vẻ hoảng hốt như thấy quỷ:
"Ta? Nàng nói nàng... thích ta?"
3
Ta lựa chọn Thịnh Hoài Sâm, là bởi thân phận chàng đủ tôn quý.
Tạ Lăng Trần là Trạng nguyên năm nay, đang được Thánh thượng sủng ái.
Hắn cầu hôn ta trước mặt bá quan văn võ trong Kim Loan điện, chính là vì hắn tin chắc ta có tình ý với hắn, càng tin chắc rằng ta sẽ không dám từ chối hắn trước mặt Thánh thượng.
Nhưng vừa rồi ta đã thấy trước kết cục mười năm sau.
Ta làm sao có thể để mọi chuyện tiếp tục phát triển theo hướng đó, để rồi lại gả cho kẻ bề ngoài người, bên trong cầm thú này một lần nữa?
Nghĩ đến đây, ta nhìn về phía Thịnh Hoài Sâm, khẽ nháy mắt với hắn một cái. Nhẹ giọng nói:
“Thịnh tiểu Hầu gia , ta thích chàng.”