“Thịnh Hoài Thâm.”
Ta nói:
“Ta biết chàng không phải kẻ ăn chơi, ngươi có chí hướng, có mưu lược. Con đường này ta đã mở cho chàng, Thái tử là một minh quân, ngài ấy sẽ trọng dụng chàng.”
Trận chiến với Bắc Địch vừa rồi, Thái tử đã nhận ra chàng là tướng tài.
Nhưng Thịnh Hoài Thâm chỉ mỉm cười nhìn ta, tự nhiên nói:
“A Vân, ngày mai nàng sẽ đi Bắc thượng rồi.”
Ta kẽ đáp: “Ừm.”
Hắn lại ứng dụng nói:
“Ta đã bẩm báo với Thánh thượng, muốn từ bỏ mọi chức vụ. Ta không còn là Thịnh tiểu hầu gia, cũng không là cháu Hoàng hậu, càng không là Thịnh tướng quân.”
Ta ngạc nhiên thốt lên:
“Ừm… hả?”
Ta kinh ngạc đến suýt rơi khỏi ngựa.
“Thịnh Hoài Thâm, chàng điên rồi sao!”
Chàng có biết ta đã phải cân nhắc bao lâu mới quyết định mở con đường này cho chàng không?
Nhưng chàng chỉ cười.
Cười đến rực rỡ, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như sao trời.
“A Vân, nàng còn nhớ lúc nhỏ ta từng nói muốn lấy nàng không?”
O mai Dao Muoi
Ta: “Đó chỉ là lời nói đùa trẻ con thôi mà…”
“Không phải lời đùa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/15.html.]
Chàng ngắt lời ta.
“Dân gian có câu: ‘Gả gà theo gà, gả chó theo chó.’ Nếu ta muốn lấy nàng, tất nhiên là nàng đi đâu, ta đi đó.”
Ánh mắt chàng nghiêm túc đến mức khiến ta chẳng nói được một lời.
“A Vân, ta — Thịnh Hoài Thâm, muốn gả cho nàng!”
Hôm sau, ngoài cửa thành kinh sư.
Ta mặc chiến y, cưỡi ngựa chỉnh tề, bất lực nhìn hai người trước mặt.
Một là Thịnh Hoài Thâm, người vừa lớn tiếng đòi “gả” cho ta.
“A Vân, Thánh thượng đã ban chiếu cho ta đi ngàn dặm theo đuổi ái tình đấy, là ngự chỉ đấy nhé!”
Ta xoa trán, quay đầu nhìn người bên kia, nghiến răng hỏi:
“Còn người thì sao?”
Vãn Bình vận huyết y tung bay, cầm roi vàng, trừng mắt lườm ta:
“Sao? Ngươi là bằng hữu chí cốt của ta! Huynh ấy đi theo ngươi, chẳng lẽ ta lại không được theo?”
Hai người này có biết là ta đi trấn thủ biên cương không hả?!
Đoàn xe đã bắt đầu chuyển bánh, tiến về phương Bắc.
Ta nhìn họ, thở dài một hơi thật dài, cuối cùng vẫn nhượng bộ.
“Biên cương lạnh lẽo gian khổ, hai người các ngươi đừng có lười biếng cho ta!”
Cát bụi tung bay, ta giục roi thúc ngựa.
– HẾT –