Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÂY TỤ RỒI TAN - 12

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:16:22
Lượt xem: 276

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong thư Vãn Bình gửi cho ta có viết, Tạ Lăng Trần tức đến mức suýt ngất. 

 

Ở tương lai mà ta từng xuyên tới, Tạ Lăng Trần có thể làm quan lương thảo, là vì hắn là con rể Thẩm gia. 

 

Còn hiện giờ, hắn chẳng qua chỉ là phò mã của công chúa, mà công chúa thì còn chưa qua cửa.

 

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, ta đã dẫn binh đánh lui loạn quân Bắc Địch. 

 

Vốn có thể dừng ở đây, vậy mà ta lại hăng m.á.u như uống phải thuốc kích thích, không lùi nửa bước, còn nhân cơ hội tiến sâu ba nghìn dặm vào đất Bắc Địch, vây đại quân ngay dưới chân hoàng thành của họ.

 

Thịnh Hoài Thâm vẫn chẳng hay trò chuyện gì với ta, nhưng mỗi trận đều xông pha trước tiên, mặt lạnh tanh g.i.ế.c sạch quân địch trước mắt ta.

 

Hôm qua địch tập kích bất ngờ, ta né không kịp. 

 

Chàng vì cứu ta mà trúng tên nơi bả vai.

 

Lúc hôn mê, chàng vẫn còn níu chặt vạt áo ta, thì thầm: 

 

“A Vân, đừng sợ.”

 

Trái tim ta, vốn bao năm chẳng gợn sóng, giờ phút này cũng chẳng thể bình lặng.

 

A Vân.

 

Ta chưa từng truy hỏi vì sao chàng lại gọi nhũ danh của ta như vậy.

 

Chẳng lẽ... ta thật sự đã quên đi ký ức quan trọng nào đó?

 

Ta ngồi trông bên giường Thịnh Hoài Thâm suốt một đêm. 

 

Phía Bắc Địch gửi đến ba phong thư cầu hòa.

 

Ta đem tất cả ném vào lửa, thiêu sạch, rồi lệnh cho trinh sát đem thư tay của ta gửi thẳng vào doanh trại địch.

 

Một ngày sau, Thịnh Hoài Thâm tỉnh lại.

 

Vừa nhìn thấy ta, vành mắt chàng đã đỏ hoe.

 

“A Vân, ta mơ thấy một giấc mộng đáng sợ lắm...”

 

Vị thiếu tướng tung hoành sa trường, giờ phút này lại yếu đuối như con thỏ bị thương.

 

Ta vỗ nhẹ đầu chàng, mỉm cười: 

 

“Thịnh tiểu Hầu gia  à, ta từng mơ thấy những cơn ác mộng còn đáng sợ hơn. Nhưng mộng thì cũng chỉ là mộng.”

 

Giọng điệu lạnh nhạt của ta khiến chàng khựng lại, một lúc sau thì quay đầu đi.

 

Chàng nói: “A Vân, ta sẽ không giữ chân nàng. Nếu nàng muốn từ hôn, vậy thì từ đi.”

 

Chàng bảo, khoảnh khắc thấy mũi tên lao thẳng về phía ta giữa chiến trường, chàng đã thề, chỉ cần ta còn sống, cho dù ta không ở bên chàng cũng được. 

 

Chỉ cần ta vui vẻ.

 

Rời khỏi trướng, tim ta khẽ run lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/12.html.]

Làm sao mà không xúc động cho được?

 

Nhưng ta còn có chuyện muốn làm hơn. Tình ái, không đủ để giam giữ ta.

O mai d.a.o muoi

Đúng lúc ấy, trinh sát đưa về hồi âm từ phía địch.

 

Phong thư rất dày, chứa đầy thư từ qua lại mấy năm nay giữa Tạ Lăng Trần và Bắc Địch.

 

Chừng đó là quá đủ để chứng minh thân phận và dã tâm của hắn.

 

Nửa tháng sau, ta chỉnh đốn quân đội, nhổ trại hồi kinh.

 

Vừa vào thành, Vãn Bình đã ra đón ta.

 

Nàng nói Tạ Lăng Trần đã bị nàng giam trong phủ công chúa, còn Liễu Như Mi thì sớm bị nàng đưa về.

 

Hiện tại hai người kia đang bị khóa tứ chi bằng xích sắt, đối mặt trong cùng một gian phòng.

 

Vãn Bình kể: 

 

“Hai ngày đầu, Tạ Lăng Trần còn tự xưng vô tội, Liễu Như Mi thì vừa khóc vừa gọi ‘Tạ lang’. Sau đó Tạ Lăng Trần im bặt, đến lượt Liễu Như Mi chuyển sang chửi rủa.”

 

“Bây giờ, mỗi ngày hai người đó đấu khẩu suốt mười canh giờ.”

 

Vãn Bình vốn mang theo chút ác thú trong người.

 

“Họ Tạ kia khiến ta buồn nôn bao lâu như vậy, ta xem hắn bị ngược tí thì đã sao?”

 

Ta phì cười, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống tảng đá cuối cùng.

 

Ban đầu ta còn lo Tạ Lăng Trần phát hiện ra điều bất thường sẽ bỏ trốn, không ngờ Vãn Bình lại thông minh đến vậy, sớm đã ra tay trấn giữ.

 

Không hổ là tri kỷ tốt nhất của ta.

 

13

 

Ta chỉ mất ba tháng đã đánh cho Bắc Địch không còn khả năng phản kháng.

 

Trận này ta dốc toàn lực, khiến năm năm tới Bắc Địch khó lòng dấy binh tạo phản.

 

Những quan viên trong triều từng khinh thường ta, giờ không ai dám nói nửa lời.

 

Trên Kim Loan điện, Thánh thượng mỉm cười hỏi ta muốn nhận ban thưởng gì.

 

Ngay bên cạnh, thân thể Thịnh Hoài Thâm như cứng đờ thấy rõ.

 

Chàng sợ ta lúc này sẽ mở miệng xin từ hôn.

 

Nhưng ta lại vén áo quỳ xuống, cao giọng:

 

“Thần cầu xin bệ hạ thứ tội giấu giếm!”

 

Lời vừa dứt, Vãn Bình liền đưa Tạ Lăng Trần và Liễu Như Mi, bị trói như đòn bánh tét, lên điện.

 

“Tạ Lăng Trần là tàn dư Bắc Địch, giả mạo thân phận, âm mưu lén xâm nhập Đại Hạ để lung lay nền tảng. Thần đã có thư tay xác minh của hoàng thất Bắc Địch!”

 

Ta dâng phong thư cất kỹ trong lòng.

 

Loading...