Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÂY TỤ RỒI TAN - 11

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:15:57
Lượt xem: 324

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

 

Ba ngày sau, triều đình nhận được chiến báo rằng Bắc Địch xâm phạm biên cương. 

 

Thánh thượng giận dữ đến cực điểm, lập tức tại triều điểm tướng, sai quân bắc thượng chống giặc.

 

Nhưng phụ thân ta đã cáo bệnh hơn một tháng nay, bên ngoài đều nói người bệnh đến mức không xuống nổi giường.

 

Phụ thân vừa nghe tin tức triều đình, lập tức từ trên giường bật dậy, vớ lấy trường thương bên gối định lao ra ngoài.

 

Lại bị người giữ cửa chế trụ trong chớp mắt.

 

“Nha đầu thúi nhà con đang giở trò gì vậy hả? Bảo ta giả bệnh thì thôi đi, còn dám ngăn phụ thân con nữa? Ta phải ra Bắc cương, ta phải thay Thánh thượng thủ quốc môn!”

 

Phụ thân ta chính là như thế, cố chấp đến không chịu nổi. 

 

Trước đó phải bỏ thuốc tả vào cháo ông ăn mấy hôm, mới khiến ông an phận không đòi vào triều.

 

Ta nói: “Phụ thân, có vài chuyện, giờ đã đến lúc phải nói rõ với người rồi.”

 

Ta đem thân phận của Tạ Lăng Trần và nguyên do Bắc Địch làm loạn lần này kể hết cho ông nghe.

 

Chỉ thấy sắc mặt ông từ phẫn nộ, sang chấn kinh, cuối cùng biến thành hoảng hốt.

 

“Con biết những chuyện này từ đâu?”

 

Ta không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói: 

 

“Phụ thân, xin người tin tưởng nữ nhi. Con là hậu nhân của Thẩm gia, cũng có chí khí của người Thẩm gia.”

 

Cho nên những gì tổ tiên từng làm được, ta cũng có thể làm được.

 

Tạ Lăng Trần muốn để phụ thân ta ra trận, sau đó vu cáo Thẩm gia, ta nhất định không để hắn có được cơ hội đó.

 

“Chờ thời cơ chín muồi, nữ nhi sẽ nói rõ tất cả cho người.”

 

Phụ thân trầm mặc rất lâu, rồi như xì hơi mà ngồi trở lại giường, râu mép phập phồng, mắt trợn trừng.

 

“Vậy con muốn phụ thân làm gì? Dù sao thì phụ thân cũng bệnh đến mức không xuống nổi giường rồi mà.”

 

Ta bị dáng vẻ lão ngoan đồng này của ông chọc cho bật cười.

 

Sau đó ta cúi đầu, ghé sát tai ông nói một câu.

 

Hôm sau, Thánh thượng liền nhận được một tấu chương từ tay Trấn Bắc Tướng quân.

 

Trong tấu viết: 

 

“Lão thần bệnh nặng nằm giường, tuy có lòng báo quốc nhưng không đủ sức ra trận. Nhưng nữ nhi của thần từ nhỏ đã học binh pháp Thẩm gia, nguyện xin thay thần ra Bắc Cương, tất có thể bình định loạn cục.”

 

Tin này vừa truyền ra, triều đình chấn động.

 

Văn võ bá quan liên tiếp dâng sớ phản đối, cho rằng việc này thật hoang đường, làm gì có nữ tử ra trận?

 

Nhưng lúc ấy, thái tử lại dâng lên một tấu chương khác, viết:

 

“Nếu nữ nhi Thẩm gia không ra trận, vậy thì cứ để con cháu những kẻ phản đối đi thay đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/11.html.]

Một câu ấy khiến triều đình không còn ai dám lên tiếng.

 

Dù sao Thẩm gia ta trấn áp Bắc Địch suốt trăm năm, còn kinh thành này, có ai cam lòng để con cháu mình ra tiền tuyến liều mạng?

O mai Dao muoi

Cùng ngày đó, ta được phong làm Trấn Bắc quận chúa, ba ngày sau bắc thượng xuất chinh.

 

Mà ta chỉ đưa ra một điều kiện, phải mang theo vị hôn phu của ta, Thịnh Hoài Sâm cùng đi.

 

Ngày kế tiếp, Thịnh Hoài Sâm đứng chặn trước cửa nhà ta.

 

Toàn thân ướt đẫm sương lạnh, có vẻ như đã đứng đó suốt cả đêm.

 

Vừa mở miệng liền hỏi: 

 

“A Vân, đây là con đường quan lộ mà nàng vì ta vạch ra sao?”

 

Mắt chàng thâm quầng, cằm cũng mọc râu lởm chởm, đôi mắt đỏ hoe như sắp bật m.á.u.

 

Ta lặng thinh, chàng cười khổ.

 

“Chẳng lẽ nàng gấp đến thế muốn rũ bỏ ta? Nàng không tin ta cũng có thể giúp nàng sao?”

 

Chớp mắt đó, ta chợt có cảm giác, có lẽ chàng đã đoán được điều gì rồi.

 

Ta thở dài thật lâu, nói: 

 

“Thịnh tiểu hầu gia, giữa ta và chàng không có tình cảm, ta lợi dụng chàng là ta sai, nhưng ta trả cho chàng một con đường công danh, coi như không ai còn nợ ai.”

 

“Hay lắm! Không ai còn nợ ai!”

 

Chàng nghiến răng, từng chữ bật ra khỏi kẽ răng.

 

Ta không còn gì để nói.

 

Bởi đến tận bây giờ, ta vẫn không hiểu chàng si mê ta đến vậy là vì điều gì.

 

Ba ngày sau, ta dẫn quân bắc thượng, Thịnh Hoài Sâm cưỡi ngựa đi bên phải ta.

 

Chàng đã ba ngày không nói với ta một lời.

 

Rời khỏi kinh thành, ta nhìn thấy Tạ Lăng Trần đang ẩn mình trong góc tối.

 

Khóe môi hắn cong lên nụ cười, mà trong mắt lại lộ ra ánh m.á.u khát tàn sát.

 

12

 

Bắc tiến ba tháng, ta đón Tết Nguyên Đán giữa khói lửa chiến trường.

 

Phụ thân gửi thư tới, chỉ viết vỏn vẹn năm chữ: “Mọi sự đã sẵn sàng”, mọi việc đã chuẩn bị xong. 

 

Trước lúc xuất chinh, ta đã để lại cho ông một phong thư, dặn hãy giữ lại, đến khi triều đình phái quan lương thảo thì mới được mở ra.

 

Tháng trước, Tạ Lăng Trần dâng sớ, tự xin làm quan phụ trách lương thảo. 

 

Phụ thân ta lập tức dâng thư phản đối, còn can gián rằng việc này hệ trọng, rồi tiến cử Lâm đại phu, người chính trực cứng cỏi nhất trong triều.

 

Thái tử hưởng ứng, thánh thượng liền chuẩn theo, giao chức lương thảo cho Lâm đại phu.

 

Loading...