Ta nhìn chén trà trên bàn, hơi bất đắc dĩ nói:
“Năm nào ta cũng gửi trà cúc thanh nhiệt cho người, sao chút hỏa khí cũng không tan bớt vậy?”
Nàng đập bàn đứng bật dậy, đôi mắt tròn trợn to hơn nữa:
“Tạ Lăng Trần cái tên tiện nhân đó ngày nào cũng lượn lờ quanh ta, đổi lại là ngươi, ngươi có bực không?”
Ai mà ngờ được, ta và công chúa Vãn Bình nóng nảy kiêu ngạo này, lại là khuê trung mật hữu đã hơn mười năm.
Nét chữ tiểu khải cài trâm tinh tế kia, chính là bút tích của nàng.
Năm ta bảy tuổi, lần đầu nhập cung tham gia yến hoa của Hoàng hậu nương nương.
Vì thấy buồn chán, ta lén trốn ra hậu hoa viên, vừa hay bắt gặp Vãn Bình đang múa roi.
Ta tùy tiện chỉ nàng vài chiêu, từ đó kết thành tỷ muội kim lan.
Tháng nào nàng cũng viết thư cho ta, nói rằng:
“Không ai được thành thân, dù sao ta có phủ công chúa, nuôi một kẻ rảnh rỗi như ngươi cũng chẳng sao.”
Ta đứng trong Kim Loan điện nói muốn gả cho Thịnh Hoài Thâm, nàng giận đến mức viết liền tám phong thư mắng ta:
“Đồ vong ân bội nghĩa Thẩm Vân Thư, dám bỏ ta mà đi thành thân!”
Nàng giận dỗi bỏ lên chùa ngoài kinh.
Rồi gặp phải Tạ Lăng Trần.
“Tạ Lăng Trần là tên tiện nam gì chứ? Hắn hình như đang câu dẫn ta.”
Nói là muốn đoạn tuyệt với ta, nhưng hôm sau lại gửi thư đến.
Từ lúc đó ta đã biết, Tạ Lăng Trần lòng dạ lang sói, mê hoặc ta không được thì lại muốn dựa vào tay công chúa để thăng quan tiến chức.
Mà trùng hợp làm sao, hắn lại chọn đúng Vãn Bình.
Phải biết, Vãn Bình công chúa ghét nhất là nam nhân, đặc biệt là mấy tên thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt.
Ta viết thư bảo nàng trước cứ đồng ý Tạ Lăng Trần.
Ngày ấy rời khỏi hoàng cung, ta liền đến phủ công chúa.
Lửa giận của Vãn Bình vẫn chưa nguôi, trừng mắt mắng ta:
“Thẩm Vân Thư, rốt cuộc ngươi đang toan tính gì? Tạ Lăng Trần đã cầu thân ta rồi, ta buồn nôn đến mức suýt ói luôn bữa năm ngoái.”
Ta liền nói ra thân phận người Bắc Địch của Tạ Lăng Trần.
Còn bảo nàng:
“Vãn Bình, ta đã mơ một giấc mộng. Trong mộng ta gả cho Tạ Lăng Trần, nhưng hắn lại hại cả nhà ta, g.i.ế.c phụ mẫu ta.”
O Mai Dao Muoi
“Giấc mộng đó chắc chắn là thật.”
Có lẽ vì ta nói quá nghiêm túc, đến cả Vãn Bình nóng nảy cũng yên lặng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/10.html.]
Hồi lâu mới tức tối lầm bầm một câu:
“Chỉ là một giấc mộng thôi á? Ta thật phục ngươi luôn, thôi đi, bao năm nay ta toàn nghe theo ngươi, giờ ngươi muốn ta làm gì?”
Thế là có màn nàng xin hôn trước mặt Thánh Thượng trong kỳ săn thu.
Và tin tức từ biên cảnh hôm nay cũng đã chứng thực kế hoạch của ta.
Tạ Lăng Trần có được cây đại thụ là công chúa, tâm gây loạn đã không kìm nén được nữa.
Nghĩ đến đây, Vãn Bình cau mày nói:
“Chỉ là một tên tiện nam, g.i.ế.c hắn chẳng phải xong rồi sao?”
Nhưng ta lại lắc đầu:
“Hắn không phải người Bắc Địch bình thường.”
Sau hai lần xuyên đến tương lai, ta đã biết rõ thân phận của hắn.
Nếu không có hậu thuẫn, sao hắn có thể khiến Bắc Địch dám xâm phạm biên giới?
Sau khi hại c.h.ế.t cả Thẩm gia ta, hắn thành trọng thần trong triều, nếu còn cấu kết với Bắc Địch nữa, triều đình nhất định lâm nguy.
Thẩm gia đời đời trấn giữ biên quan, ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn làm loạn giang sơn của ta?
“Vãn Bình, ta không chỉ muốn Tạ Lăng Trần c.h.ế.t, ta còn muốn Bắc Địch vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.”
Trước khi rời phủ công chúa hôm ấy, Vãn Bình kéo tay áo ta lại.
Hồi lâu mới ngập ngừng hỏi về Thịnh Hoài Thâm:
“Ngươi thật sự muốn gả cho huynh ấy sao?”
Ta cười hỏi lại:
“Sao vậy? Ngươi mong ta thành thân à?”
Ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ dâng sớ bẩm báo rõ ràng với Thánh Thượng, sau đó từ hôn.
Vãn Bình hừ một tiếng:
“Ta mới không!”
Lại thở dài nói:
“Nhưng mà, ngươi thật sự quên chuyện giữa hai người rồi sao?”
“Chuyện gì?”
Ta cau mày.
Ta không nhớ mình từng có quá khứ gì với Thịnh Hoài Thâm, nhưng bọn họ cứ nhắc ta là đã quên mất chuyện gì đó.
Vãn Bình nhìn ta đầy nghi ngờ một hồi lâu mới chịu buông tay:
“Thôi vậy, quên được cũng tốt, dù sao huynh ấy cũng chẳng xứng với ngươi.”