MÂY TỤ RỒI TAN - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:11:46
Lượt xem: 200
1
Trên Kim Loan điện, Tạ Lăng Trần vận quan bào đỏ thẫm, rực rỡ như lửa.
Hắn là trạng nguyên mới đỗ khoa thi bảng vàng, Hoàng thượng trong buổi yến tiệc còn nói sẽ gả công chúa cho hắn.
Thế nhưng hắn lại quỳ xuống, từ chối mỹ ý của thiên tử, rồi đưa mắt nhìn về phía ta.
“Thần phụ lòng thánh ân, thực sự là đã có người trong lòng. Đời này, thần không cưới ai ngoài nàng!”
Lời vừa dứt, hắn không để tâm đến ánh mắt của bao người, quay sang hướng ta cất giọng trầm khàn:
“Thẩm tiểu thư, ta đã si mê nàng từ lâu, nguyện lấy trọn quãng đời còn lại để cầu hôn nàng làm chính thê.”
Cả đại điện xôn xao, đến cả Hoàng thượng cũng không nhịn được mà bật cười.
“Trẫm còn không biết, trạng nguyên lang và ái nữ của Trấn Bắc tướng quân đã sớm tình đầu ý hợp?”
Ánh mắt của Tạ Lăng Trần nóng bỏng và thâm tình khiến lòng ta run lên, má cũng ửng hồng.
Ta quen hắn được một năm, chưa từng vượt quá lễ nghi.
Ba tháng trước, khi hắn vừa đỗ trạng nguyên, trước khi vào cung diện thánh, đã từng đứng trước mặt ta, khẽ nói:
“Thẩm tiểu thư, ta tự biết mình không xứng với nàng. Nàng là vầng trăng trên trời, mà ta chỉ là bùn đất dưới chân…”
Khi nói câu đó, hắn cụp mắt xuống, nơi đuôi mắt ửng đỏ, như thể sắp bật khóc.
Vậy mà hôm nay, trong yến tiệc ở hoàng cung, hắn lại dám trước mặt bao người từ chối công chúa để cầu hôn ta.
Bảo ta không động lòng, là nói dối.
Tạ Lăng Trần quỳ trước mặt ta, ánh mắt tràn ngập hình bóng ta.
“Thẩm tiểu thư, nếu nàng đồng ý gả, Tạ Lăng Trần ta nguyện cả đời không phụ nàng.”
Ta đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của võ quan, phụ thân ta đang ngồi đó, hài lòng khẽ gật đầu với ta.
Chọn hắn làm phu quân, phụ thân ta từng nói riêng là rất đồng ý.
Nghĩ đến đó, ta khẽ cười thẹn thùng, vừa định mở miệng đáp lại.
Mắt bỗng tối sầm.
Lúc mở mắt ra, cái lạnh thấu xương thấm vào tận tủy.
Chuyện gì vậy? Không phải ta đang ở Kim Loan điện sao?
Lúc này ta đang cuộn mình trong đống rơm ẩm ướt của một căn phòng củi mục nát, cổ tay bị xiềng sắt thô ráp mài đến rỉ m.á.u.
Bụng đau như xé, giữa hai chân dính đầy m.á.u đã khô đen.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu.
Ta cố gắng ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Lăng Trần đứng ngược sáng nơi cửa.
Người vừa mới quỳ gối trước mặt ta cầu hôn, giờ đây trong mắt lại lạnh lẽo như băng.
“Lang quân… đã xảy ra chuyện gì?”
Ta mơ hồ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/may-tu-roi-tan/1.html.]
Hắn cười nhạt:
O mai Dao Muoi
“Lang quân? Ngươi bao lâu rồi không gọi ta như thế? Sao? Uống xong bát hồng hoa ta ép, giờ mới biết không nên trái ý ta à?”
Hồng hoa?
Thì ra, những vết thương trên người ta, cùng với m.á.u nơi hạ thân… đều là do hắn ra tay?
Còn chưa kịp hỏi rõ, một nữ tử vận hồng y đã bước vào.
Nàng ta mang thai, bụng nhô cao, vừa nhìn thấy ta đã lộ vẻ khinh ghét.
“Lang quân, nàng ta gả cho chàng mười năm, đến một đứa con cũng không sinh nổi. Chàng không g.i.ế.c nàng đã là nhân từ rồi.”
Mười năm?
Cả người ta run lên, lòng như bị bóp nghẹt.
Rõ ràng ta vẫn chưa gả cho hắn, sao trong chớp mắt đã đến mười năm sau?
Tạ Lăng Trần thấy ta không đáp, lại đá mạnh vào bụng ta.
“Thẩm Vân Thư, ngươi còn tưởng mình là thiên kim tướng phủ? Nay đến một ngón tay của Mi nhi cũng không bằng!”
Mười năm qua càng khiến hắn trở nên tuấn mỹ vô song, quan phục tử kim toát lên vẻ quyền quý áp người.
Nhưng đôi mắt từng chan chứa tình cảm, nay như lưỡi d.a.o ngâm độc.
Nữ tử vận hồng y cười ngạo nghễ:
“Tỷ tỷ à, đừng trách lang quân tàn nhẫn. Ai bảo tỷ chiếm lấy vị trí chính thê, mà ngay cả trứng cũng không đẻ nổi?”
Bụng ta quặn đau, cổ họng khô rát, không phát nổi tiếng.
Một số ký ức bất chợt tràn vào đầu—
Đêm qua, chính tay Tạ Lăng Trần bóp miệng ta, ép ta nuốt bát hồng hoa nóng hổi.
Ta giãy giụa, móng tay cào rách mu bàn tay hắn, vậy mà hắn tát ta một cái trời giáng, khiến tai ta rỉ m.á.u.
“Còn muốn chạy?”
Hắn lại đá mạnh vào bụng ta.
“Tướng phủ sớm đã sụp đổ, phụ thân ngươi cũng c.h.ế.t rồi, giờ nơi này là do ta làm chủ!”
Những ký ức ấy khiến ta mở to mắt.
Phụ thân ta… cũng c.h.ế.t rồi? Rõ ràng ông đang ở thời kỳ sung sức mà…
“Tạ Lăng Trần! Rốt cuộc là vì sao!”
Ta gào lên đau đớn.
Ta đồng ý gả cho hắn, đổi lại là tướng phủ diệt vong, phụ thân c.h.ế.t thảm? Đây là con đường ta tự tay chọn lấy sao?
“Ngươi đã hận ta đến thế, vì sao năm xưa còn cố chấp cầu thân ta?”
Ta gần như gào lên từ cổ họng, giọng khản đặc.
Ta hận hắn đến phát điên, nhưng Tạ Lăng Trần lại bật cười khinh miệt.