Chờ tất cả họ đều luyện đến mồ hôi đầm đìa, cơ thể cũng mỏi mệt thôi, Phương Vũ Dương mới cho họ dừng , lấy Nguyên Tinh đến phòng nghỉ tu luyện.
lúc , bộ đàm của Phương Vũ Hân đột nhiên vang lên.
“Phương tiểu thư! Xin hỏi cô đang ở ? Có thể đến bệnh viện an ngay lập tức ? Tình hình vô cùng khẩn cấp, xin hãy mau ch.óng đến đây!”
Người gọi cô là Chu Ngạn, giọng vô cùng nôn nóng. Ngoài giọng của , còn tiếng nền ồn ào, vẻ bên nhiều , trong đó một giọng nữ đang , vô cùng não nề.
Phương Vũ Hân bất đắc dĩ thở dài, nếu chắc là , liền với Chu Ngạn “sẽ đến ngay”, dậy chuẩn ngoài.
Phương Vũ Dương yên tâm để cô một . Mặc dù thực lực của Phương Vũ Hân bây giờ tồi, nhưng Phương Vũ Dương vẫn an tâm. Anh quên, những kẻ khó hiểu đó luôn thích bắt nạt em gái bảo bối của !
Khi họ đến bệnh viện an , thấy Chu Ngạn đang cố ý đợi ở cửa. Sắc mặt Chu Ngạn gấp gáp, thấy họ xong rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mở miệng liền : “Phương tiểu thư cuối cùng cũng đến , mau cùng , bên trong đang chờ chữa trị đấy.”
Anh dẫn Phương Vũ Hân , nhanh đến nơi. Chưa cửa, Phương Vũ Hân thấy tiếng của một phụ nữ từ trong phòng vọng .
“Anh ơi đừng c.h.ế.t mà, đều là của em, em sai , mau tỉnh ? Cầu xin , mau tỉnh , em thật sự sai !”
Đây là giọng của một phụ nữ trẻ, giọng cô êm tai, nhưng tiếng , Phương Vũ Hân kiên nhẫn mà nhíu mày. Vì từ nhỏ tính cách mạnh mẽ, cô thích lóc, cũng thích khác .
Chuyện như thế thì ích gì? Có sức mà , chi bằng nghĩ cách cứu !
Mặc dù thấy phụ nữ đang , nhưng trong lòng Phương Vũ Hân âm thầm đ.á.n.h một dấu X lớn cho . Cô sắc mặt của Phương Vũ Dương và Chu Ngạn, thấy hai sắc mặt cũng lắm, dường như cũng phiền chán tiếng bên trong.
Khi trong, vẻ kiên nhẫn và phiền chán mặt ba còn, phụ nữ vẫn còn đang , tinh lực thật đáng nể.
Sau đó, Phương Vũ Hân thấy một đàn ông mặt mày trắng bệch đang một chiếc giường đơn giản. Quần áo và quần đều cắt , chỉ rách nát, mà còn nhuốm một mảng lớn vết m.á.u. Trên cánh tay, n.g.ự.c, và cả đùi đều đầy những vết thương dữ tợn. Vết thương dài và sâu, xiêu vẹo, da thịt lật , thậm chí thể thấy cả xương trắng bên trong.
Vết thương nhiễm virus tang thi nghiêm trọng. Lâm Phi Âm đang tinh lọc virus cho , bên cạnh cô còn một phụ nữ cũng dị năng hệ mộc, đang dùng mộc khí để chữa thương cho .
Còn một phụ nữ trẻ đang xổm bên cạnh đầu , như hoa lê đái vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-nu-phu-xoay-nguoi-uyeq/chuong-244.html.]
Chu Ngạn trầm giọng : “Đủ ! Đừng nữa! Nếu cô thật sự sai , thì đừng ở đây phiền khác chữa trị!”
Anh xong, phụ nữ trẻ đó liền ngẩng đầu lên. Cô ngẩng đầu, mái tóc đen dài thẳng mượt mà xõa , để lộ khuôn mặt xinh xắn tinh xảo. Trên mặt cô còn vương nước mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhăn , như thể lời của Chu Ngạn dọa sợ, ánh mắt ai oán và uất ức về phía Chu Ngạn. Khi thấy Phương Vũ Dương bên cạnh , đôi mắt xinh của cô khẽ sáng lên, đáy mắt nhanh ch.óng lướt qua một tia cảm xúc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Người phụ nữ làn da trắng nõn, dung mạo xinh , lúc như hoa lê đái vũ, trông yếu đuối, dễ đàn ông nảy sinh ý bảo vệ. khi Phương Vũ Hân thấy cô , nhíu c.h.ặ.t mày.
Cô hề quen phụ nữ , nhưng trực giác ghét cô !
Người phụ nữ dám mơ tưởng đến trai cô!
Phương Vũ Hân ánh mắt lạnh băng cô , bất giác hỏi: “Cô là ai?”
Người phụ nữ như cô dọa sợ, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt, uất ức về phía Phương Vũ Dương, thể thì khẽ co rụt về phía , hoảng sợ : “Cô… cô gì?”
Phương Vũ Hân lười biếng để ý đến cô , mà dứt khoát đầu về phía Chu Ngạn: “Chu thiếu tá, thể mời những liên quan ngoài ? Cô ở đây chỉ cản trở việc chữa trị, cũng sẽ bất lợi cho vết thương của bệnh nhân.”
Chu Ngạn sớm phiền chán tiếng của phụ nữ . Anh là một quân nhân sắt đá, quan niệm là đổ m.á.u chứ đổ lệ. Đây là một phụ nữ, tuy thể dùng tiêu chuẩn của quân nhân để yêu cầu cô , nhưng so sánh một chút là thấy ngay.
Người phụ nữ ở đây ngoài việc lóc sướt mướt thì còn ích gì? Huống chi, em của thương nặng như , cô lóc thế , để em của thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Phương Vũ Hân xong, biểu cảm mặt cô lập tức trở nên càng thêm uất ức, như thể bắt nạt ghê gớm lắm: “Không! ngoài! ở đây với ! Cầu xin các vị, đừng đuổi !”
Lúc cô chuyện, ánh mắt cầu xin vẫn luôn về phía Phương Vũ Dương, dường như hy vọng thể giúp cho cô . Đáng tiếc, Phương Vũ Dương những như cô mong đợi, ngược còn phiền chán nhíu mày, tỏ thờ ơ với cô .
Chu Ngạn đang định mở miệng, thì Lâm Phi Âm vẫn luôn tinh lọc virus cho bệnh nhân đột nhiên : “Cứ để cô ở , cô chỉ là lo lắng cho bệnh nhân thôi, hơn nữa cô đáng thương như , tại đuổi cô ngoài? Phương Vũ Hân, cô thật quá tàn nhẫn! Cô chỉ là một đáng thương, tại cô nhắm cô ?”
Lời Chu Ngạn định liền nghẹn trong cổ họng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh cũng thích Lâm Phi Âm, phụ nữ trông thì khá xinh , nhưng quá điều! Nếu Lâm Phi Âm thể tinh lọc virus, thể mời phụ nữ đến?
Anh bất giác phản ứng của Phương Vũ Hân, lo lắng cô sẽ thẹn quá hóa giận.