Đọc những gì ghi chép, Phương Vũ Hân tìm những điểm cần chú ý, lập một danh sách mới, đó in tất cả và cất trong gian.
Ngày hôm , khi ăn sáng xong, Phương Vũ Hân ngoài. Cô thuê vài nhà kho, đó gọi điện cho các nhà cung cấp thường hợp tác với siêu thị để đặt một lượng lớn vật tư. Tiếp đó, cô đặt một lượng lớn nhiên liệu, bình gas, máy phát điện, đều cho giao đến các kho định sẵn.
Chốt xong đơn hàng, Phương Vũ Hân một cửa hàng mua một bộ áo khoác mũ, quần tây thường, giày vải, một cặp kính ngố, và khẩu trang. Cô xe đồ cải trang, đến một quán net cỏ. Cặp kính ngố là loại dùng để đùa giỡn, trông như kính cận dày, thậm chí biến dạng cả đôi mắt. Cộng thêm áo khoác mũ và khẩu trang che kín, căn bản ai nhận diện mạo thật của cô.
Phương Vũ Hân chọn một máy tính ở góc khuất, khởi động máy và một bài đăng về ngày tận thế. Sau đó, cô mở các diễn đàn đang hot, đăng ký tài khoản và đăng bài lên từng cái một. Sau khi đăng bài xong, cô xóa sạch lịch sử máy tính, tắt máy và rời khỏi quán net.
Trở xe, quần áo ban đầu, Phương Vũ Hân mở điện thoại xem, bạn cô vẫn gửi tin tức.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở thành phố Bối, một thanh niên đang lười nhác lướt một diễn đàn quen thuộc, bỗng nhiên thấy một bài đăng. Anh giật , theo bản năng liền nhấn xem.
Sau đó, lập tức gọi lớn: “Lão đại! Mau đến xem cái !”
Từ loa phát thanh nhanh ch.óng vang lên một giọng nam trầm thấp, mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
Chàng trai trẻ lập tức : “Lão đại, em thấy một bài đăng thú vị, em chia sẻ cho nhé!” Nói , nhấn khung chat, gửi đường link qua.
Khoảng một phút , giọng nam vang lên từ loa phát thanh: “Tra xem đăng bài là ai.”
Chàng trai trẻ thực bắt đầu tra, đầy một phút, tìm địa chỉ IP của đăng bài, đó : “Bài đăng gửi từ một quán net cỏ ở thành phố Thương, đối phương hẳn là cẩn thận. chính vì , nội dung của bài đăng càng thêm sâu xa.”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Giọng nam vang lên: “Ừm, hẳn là thật sự điều gì đó. Cậu xóa dấu vết , đừng để ai tra . Mặt khác, gửi địa chỉ quán net đó cho , tra camera giám sát khu vực đó xem tìm .”
Lần mất khá nhiều thời gian, mười phút , trai trẻ mới tìm vài tấm ảnh từ camera giám sát. Anh gửi ảnh , đồng thời : “Lão đại, cẩn thận, cách ăn mặc thì giống đàn ông, mặt ngụy trang, còn luôn cúi đầu, để camera chụp chính diện.”
Vài giây , giọng nam quả quyết : “Cô là phụ nữ. Cô chắc chắn điều gì đó. Cậu tra thêm các camera khác xem tìm cô . Mặt khác, xóa sạch dấu vết camera, khác thấy những thứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-nu-phu-xoay-nguoi-uyeq/chuong-11.html.]
Chàng trai trẻ hì hì: “Em ngay là phụ nữ mà! Lão đại yên tâm , Hầu Tam Nhi em chắc chắn sẽ giúp tìm tiểu mỹ nhân ! He he he ~~~~”
Chỉ là khi tra tiếp, bóng dáng đó biến mất khỏi tất cả các camera. Nơi cô biến mất xe cộ qua tấp nập, tìm cô quả thực khó như lên trời. Rõ ràng, chuẩn từ !
Hầu Tam Nhi đành xóa bộ dấu vết camera, đó báo cáo kết quả lên. Vị ‘lão đại’ thêm gì nữa. Lúc điện thoại của vang lên, là một tin nhắn. Nhấn xem nội dung, sắc mặt đàn ông liền trầm xuống.
Hầu Tam Nhi tuy thấy, nhưng trực giác mách bảo rằng cảm xúc của đối phương , lo lắng hỏi: “Lão đại? Sao ? Là vì tin nhắn ?”
Cảm xúc của đàn ông : “Ừm, chủ nhà gọi qua, nhiệm vụ mới.”
Hầu Tam Nhi , lập tức nổi nóng: “Mẹ kiếp, tên tiểu bạch kiểm Bạch Dục đó gây chuyện ?”
Người đàn ông trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Hầu Tam Nhi khuyên nhủ: “Lão đại, theo em thấy thì đừng để ý đến họ nữa, một lũ rùa rụt cổ, một ai lành! Đặc biệt là tên khốn Bạch Dục đó, gây cho em bao nhiêu phiền phức ? Người thứ gì !”
Người đàn ông : “ qua xem . Đây là nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, nếu phiền phức thì sẽ nhận, như nửa năm sẽ tự do.”
Hầu Tam Nhi còn khuyên nữa, nhưng đến câu đành thôi. Nhiệm vụ mà bên giao cho họ, nào mà phiền phức? Kể cả bản nhiệm vụ phiền phức, tên khốn Bạch Dục đó ở đó, cũng thể nhiệm vụ phiền phức gấp mấy chục ! đúng như đàn ông , đây là nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, nhận xong thì nửa năm sẽ tự do, nên khuyên nữa.
Người đàn ông đến nhà chủ một chuyến, kết quả nhiệm vụ thật sự phiền phức, chỉ là đến thành phố Thương tìm một , đó hộ tống về thành phố Bối mà thôi. Dĩ nhiên, nếu bỏ qua việc thành phố Thương hiện tại là vùng dịch cúm nặng và cũng là đại bản doanh của nhà họ Khâu, thì nhiệm vụ thật sự chút khó khăn nào.
Anh vốn định nhận nhiệm vụ , chắc chắn Bạch Dục đào sẵn một cái hố cho ở thành phố Thương. nghĩ đến bài đăng bí ẩn , quyết định mạo hiểm một . Nếu nội dung bài đăng là thật, nhất định tìm cách tìm đăng bài bí ẩn đó. Nếu là giả, càng cần để tâm đến sự nguy hiểm ở thành phố Thương.
Nhận nhiệm vụ xong, về nhà. Lần mấy ngày, về với nhà một tiếng. Vừa về đến nhà mở cửa, Bạch Khiêm Khiêm đang sofa trong phòng khách lập tức đầu , thấy , mắt bé sáng lên, đó nhảy xuống sofa chạy về phía : “Ba ba!”
Người đàn ông cúi xuống bế bé lên, ước lượng trọng lượng thấy nặng hơn một chút, khuôn mặt bụ bẫm và vụn bánh quy bên miệng của bé, nhíu mày : “Con mập lên , ăn quá nhiều đồ ngọt ?”