Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 99: Dỗ Ngủ

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:11
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật , Bùi Dữ định nhiều.

Có những chuyện, tự trải qua mới hiểu tầm quan trọng của nó. Nếu từng trải qua, bao nhiêu cũng chỉ là vô ích.

vì hai bé mèo nhỏ, buộc nhắc nhở Cố Cẩn Hành.

Thời kỳ đầu tận thế, đáng sợ nhất là tang thi, thiên tai và các loài sinh vật tiến hóa. Đó là lúc con vẫn còn hoảng loạn. khi hỗn loạn ban đầu dần qua , mối hiểm họa lớn nhất chính là con với , những mưu tính, đấu đá ngấm ngầm mới là tai họa thật sự của nhân loại trong tận thế.

Chuyện tranh đấu ngầm như , dọc đường họ cũng thấy ít.

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Ừ, hiểu . Tối nay sẽ chuyện nghiêm túc với Tiêu Dã.”

Phải để cái gì nên , cái gì nên .

Bùi Dữ :

“Chỉ cần hiểu là .”

Cố Cẩn Hành cũng xuống bên bàn, thêm hai muỗng tương ớt bát mì:

“Sáng mai xuất phát đúng ?”

Bùi Dữ nghĩ một lát đáp:

“5 giờ rưỡi tập trung. Làm xong phần cống hiến hằng ngày ở căn cứ mới , tranh thủ về khi trời tối.”

Nhiệm vụ ngày mai khá nặng, chủ yếu là chặt cây, việc tay chân, chiếm gần như cả ngày.

Vừa ăn mì thảo luận, ăn nửa chừng thì Tiêu Dã xách một thùng nước ấm về, cả như hun khói bằng củi gỗ.

Vừa bước thấy Bùi Dữ, đặt thùng nước cạnh cửa phòng ngủ:

“Đun một thùng, chắc đủ chứ?”

Lúc Bùi Dữ cũng ăn xong, bưng bát mì của Ôn Xu dậy:

“Đủ . Sáng mai 5 giờ rưỡi tập trung, ăn xong mì ngủ sớm một chút.”

Tiêu Dã ngỡ ngàng nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, Bùi.”

Chuyện gì thế ?

Chẳng lẽ Cố giúp ?

Trong phòng ngủ, Ôn Xu đang giường chăm chú chơi game bắt cá. Đột nhiên ngửi thấy mùi mì, cô nghi ngờ, ngẩng đầu xác nhận , lập tức bật dậy.

Bùi Dữ đặt bát mì lên bàn:

“Xu Xu, em ăn chút mì ?”

Ôn Xu đưa iPad cho :

“Vậy bắt cá giúp em !”

Bùi Dữ sững , cúi đầu màn hình, một con cá béo đáng yêu đang bơi qua , vẫy đuôi chậm rì rì.

Đáng yêu thì , nhưng đúng là nhàm chán thật.

Anh định tìm game khác cho Tiểu Miêu thì tiện tay bắt luôn con cá. Ôn Xu ăn một miếng mì xem, đợi đến lúc bắt xong hết cá, màn hình hiện thông qua thì cô mới yên tâm ăn tiếp.

Vì ngày mai dậy sớm, sợ Ôn Xu ngủ đủ sẽ dậy nổi, nên Bùi Dữ đợi cô ăn xong bảo cô tắm.

Sau khi tắm xong, tai mèo và đuôi mèo Ôn Xu đều biến mất.

Vì ngày mai ngoài sớm, đều ngủ sớm.

Tiểu Miêu ngủ trưa quá nhiều nên tối lăn qua lăn mãi ngủ , còn nghịch ngợm cầm tay Bùi Dữ chơi.

Anh ôm cô lòng, vùi đầu cổ cô:

“Ngủ .”

Tiểu Miêu yên tĩnh một lúc, cựa quậy:

“Nóng quá, ngủ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-99-do-ngu.html.]

Bùi Dữ mở mắt, lấy khăn ướt lau mặt và cổ cho cô, kiên nhẫn :

“Không ngủ thì chút nữa cục đá lạnh tan , sẽ còn nóng hơn. Đến lúc đó càng khó ngủ, mà ngày mai thì sẽ mệt lắm đấy.”

Trong bóng tối, Tiểu Miêu mở to đôi mắt mèo màu hổ phách, trông vẫn còn tỉnh táo:

nóng thật mà, em chịu nổi.”

Với tình huống , Bùi Dữ cũng hết cách. Tiểu Miêu thì cứ thích dính , chịu ngủ một , mà cũng chẳng nỡ bỏ cô .

Nghĩ nghĩ , chắc là do chiều ngủ nhiều quá nên giờ mới khó ngủ thế .

Anh khẽ hôn lên khóe môi cô:

“Anh một cách giúp em ngủ. mà em ngoan, phát tiếng, kẻo khác thấy.”

Tiểu Miêu tò mò:

“Gì ? Em hứa ngoan mà.”

Bùi Dữ nhẹ nhàng xoay , đè lên gáy cô cho cựa quậy, hôn xuống.

Ôn Xu từ chối cũng kịp. Bùi Dữ dịu dàng, hề đau, thậm chí còn dễ chịu. Cơ bắp của vạm vỡ mát tay, sờ thích.

Tiểu sắc miêu mê mẩn nhan sắc, mơ màng tự quấn lấy .

Cuối cùng cũng dỗ Tiểu Miêu ngủ, Bùi Dữ lặng lẽ bò dậy tắm nước lạnh.

Lăn qua lăn một hồi, rốt cuộc cũng thể ngủ một giấc đàng hoàng.

Dù cả bọn ngủ sớm, nhưng sáng hôm thì… vẫn khó mà dậy nổi.

Bùi Dữ tỉnh đúng giờ, mất mười phút để đồ, rửa mặt, mang giày gọi Ôn Xu dậy.

Ôn Xu ngủ như con heo nhỏ, mặt đỏ bừng trông đáng yêu, ấn mềm như bông .

Bùi Dữ đồng hồ, bế cô nhà tắm để rửa mặt đ.á.n.h răng.

Lúc đ.á.n.h răng, Ôn Xu tỉnh nhưng vẫn ngơ ngác. Bùi Dữ bảo há miệng thì cô há, bảo súc miệng thì cô cũng theo.

Hôm nay ngoài, mặc váy tiện, nên chuẩn sẵn cho cô bộ quần short và áo hai dây, thêm một chiếc mũ che nắng.

Sau khi đồ xong, Ôn Xu mới tỉnh táo. Cô cau mày tới mặt Bùi Dữ, ngẩng đầu:

“Miệng đau quá, sưng lên !”

Bùi Dữ cúi xuống xem kỹ, đúng là sưng thật. Môi đỏ hồng, lý do ngay.

Anh lục trong gian lấy tuýp t.h.u.ố.c mỡ, bôi cho cô.

Vừa :

“Chút nữa cho Miêu Miêu ăn dưa hấu nhé.”

Nghe đến ăn, Ôn Xu liền l.i.ế.m môi, nhưng nhanh tay cản .

Bùi Dữ bế cô lên:

“Đi thôi, xuống lầu lên xe ăn sáng.”

Lúc hai xuống, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đợi sẵn.

Cả nhóm nhanh chóng xuống tầng, đến khu đóng góp dị năng thành phần của ngày hôm đó, thông báo về việc rời căn cứ, đó chỗ đậu xe.

Xe đậu ở đó là căn cứ cho mượn quyền sử dụng, nhưng vì nhóm Bùi Dữ mối quan hệ hợp tác với căn cứ nên ai dám động xe của họ, dù cũng thèm thuồng.

Trước khi rời căn cứ, còn trình giấy cho phép. Cái thì tối qua Cố Cẩn Hành nhờ Trần Thanh xử lý, giờ chỉ cần đưa là xong.

Tiêu Dã lái xe, Cố Cẩn Hành ghế phụ. Bốn một mèo chính thức khởi hành.

Trong xe điều hòa, nhưng bật lên thì kịp mát ngay. Ôn Xu thấy nóng, đầu choáng, liền tựa n.g.ự.c Bùi Dữ, chẳng buồn gì.

Bùi Dữ đưa cho mỗi một chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy. Thấy Tiểu Miêu khó chịu, sợ cô cảm nắng nên dỗ nài cô uống một chai.

Thuốc tuy hiệu quả nhưng khó uống vô cùng.

Vừa uống xong, còn kịp nhăn mặt thì Bùi Dữ nhét ngay một miếng dưa hấu miệng cô. Ngọt mát, dễ chịu, lập tức cứu vớt tâm trạng cả ngày của Tiểu Miêu.

 

Loading...