Tiểu Miêu ngốc nghếch cứ tưởng giống như , chỉ là hôn nhẹ lên má, lên trán thiết một chút thôi, nào ngờ trong đầu ai là mấy suy nghĩ " gì đó", khiến cô suýt .
Lúc Bùi Dữ cúi đầu áp sát, khí thế mang theo khác khi, mạnh mẽ, phần dữ dội khiến Tiểu Miêu ngay lập tức hối hận, nhưng dám lên tiếng. Cô chỉ thể đầu tránh theo phản xạ.
kịp hết, Bùi Dữ như đoán , nhanh tay giữ cằm cô , trong ánh mắt ngơ ngác của Ôn Xu, hôn xuống.
Trên Tiểu Miêu chỗ nào cũng mềm mại, trắng mịn như bánh sữa. Do trời nóng, da dính dính mồ hôi, chạm ấm mướt, đặc biệt là vòng eo nhỏ, Bùi Dữ cứ lặp lặp vuốt ve, buông tay.
Lòng bàn tay ấm hơn cả nhiệt độ cô, khiến Tiểu Miêu khó chịu, đẩy nhưng dám mạnh tay. Cô cuống lên, rối bời, chỉ luống cuống giữ tay , trong lòng ấm ức đến phát .
Muốn trốn, ép giữa tường và . Phía là tường lạnh, phía là cơ thể nóng như lửa, mùi quen thuộc của cô thích, khiến cô chẳng còn đường thoát.
Bùi Dữ dễ dàng giữ chặt cô, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh. Từng chút một, xâm chiếm khoang miệng mềm mại của cô.
Ngày thường, Tiểu Miêu ăn gì cũng cắt nhỏ, gọn cho dễ nuốt. Giờ thì như buông cương ngựa hoang, gì thì .
Tiểu Miêu hoảng sợ.
Cảm giác như con mồi dồn đến đường cùng, mà cô là con mồi yếu ớt .
Không thể lắc đầu, cũng thể chuyện.
Dù khó chịu cũng chỉ phát vài tiếng nức nở đáng thương, lập tức nụ hôn của nuốt mất.
Ôn Xu hôn đến choáng váng, thở nổi. Cô định nũng để tha, ai ngờ mở miệng hôn sâu hơn.
Cô rút hết sức, mãi mới buông một chút, chỉ thể thở dốc.
“Ư ư… Anh… Tay … bỏ …”
Bùi Dữ hôn lên đôi mắt đỏ hoe sưng nhẹ của cô, l.i.ế.m thử giọt nước mắt mằn mặn khẽ:
“Nước mắt Tiểu Miêu ngọt thật.”
“Ô ô ô…”
Ôn Xu càng thấy tủi , nức nở định mắng , nhưng kịp thì mắt tối sầm, Bùi Dữ hôn tiếp.
Lần dữ dội nữa, ngược dịu dàng, như đang chơi đùa với một bé mèo nhỏ.
Ôn Xu đưa tay chống n.g.ự.c định đẩy , chạm trúng cơ n.g.ự.c săn chắc. Dù ngày thường cô thích lắm, lúc cũng dám động, sợ chọc giận “ăn hiếp”.
Cô giấu tay , chỉ thể khẽ kéo tóc , đe dọa yếu ớt:
“Em… em nhổ tóc bây giờ đó!”
với cái giọng nức nở đáng yêu , ai mà sợ nổi chứ.
Bùi Dữ dùng thêm chút sức, Tiểu Miêu to hơn, vội vàng giữ tay , chẳng cần gì.
Cô hôn đến mức run lên, lẽ quá nhiều, bắt đầu thở nổi. Thấy , Bùi Dữ mới chịu buông, nhẹ nhàng kéo tay áo cô , phủi nhẹ lưng cúi đầu hôn lên mắt, lên cổ cô.
Ôn Xu thấy nóng rực, đầu óc mơ hồ, đỉnh đầu và lưng đều ngứa ran. Khi cô cuối cùng cũng lấy chút tỉnh táo, thì... tai mèo và đuôi mèo bỗng nhiên bật !
Ôn Xu thấy nóng rực, đầu óc mơ hồ, đỉnh đầu và lưng đều ngứa ran. Khi cô cuối cùng cũng lấy chút tỉnh táo, thì... tai mèo và đuôi mèo bỗng nhiên bật !
Đôi tai mèo khẽ rung theo cảm xúc của chủ nhân, trông mềm đáng yêu.
Tiểu Miêu c.h.ế.t lặng, mơ màng đưa tay lên đầu sờ thử. Khi chạm đôi tai mèo, mắt cô lập tức mở to, cố gắng nhịn, nhịn nữa, cuối cùng chịu nổi mà to:
“Ô ô ô… Tất cả… là do hết… Em … kiểm soát …”
Bùi Dữ cũng ngờ , ngẩn trong giây lát. Thấy cô t.h.ả.m quá, đưa tay xoa đầu cô dỗ dành:
“Được , , hôn nữa… bảo bối đừng …”
“Ư!”
Còn dứt lời, Ôn Xu run lên mềm nhũn ngã n.g.ự.c , còn chút sức nào. Mồ hôi đầm đìa khiến làn da cô càng bóng loáng, mềm mại như phát sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-96-tieu-mieu-khoc-nhe.html.]
Cô dán chặt lên n.g.ự.c , run rẩy nhỏ:
“Đừng… đụng gốc tai nữa…”
Xấu hổ c.h.ế.t mất.
Miêu Miêu thật sự hổ chui xuống đất …
Tai mèo và đuôi mèo đều lộ , mà bọn họ đang ở hành lang. Dù là ban đêm , vẫn nguy cơ ai đó thấy.
Bùi Dữ lấy mũ và áo khoác từ gian , quấn cô kín mít, vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng:
“Được , hôn nữa, đừng .”
Anh bước nhanh lên lầu.
May là áo khoác đủ dài, cũng che bớt cho khỏi cảnh… khó xử.
Tiểu Miêu vẫn nức nở:
“Tất cả là của ! Đồ xa!”
Bùi Dữ dỗ:
“Xu Xu dễ thương lắm, gì hổ. Có tai mèo, đuôi mèo là chuyện bình thường. Bảo bối, dễ thương như mất mặt ?”
Ừ thì… nghĩ như thế bệnh, nhưng Tiểu Miêu đang như thật sự quá đáng yêu.
---
Lúc đang bế Miêu Miêu lên lầu dỗ dành, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành bên dọn hết bùn đất căn cứ, đồ đạc cũng sắp xếp xong xuôi. vẫn thấy Bùi Dữ và Ôn Xu .
Tiêu Dã thấy bèn :
“Hồi nãy còn thấy họ mà? Sao giờ lâu quá lên? Có chuyện gì ?”
Cố Cẩn Hành cũng thấy lạ, nhưng theo bản năng kéo Tiêu Dã :
“Đừng . Có khi Bùi Dữ bận chuyện riêng. Nếu gặp nguy hiểm thì tự cũng xử , mà xuống đó vướng tay vướng chân thì ngại lắm.”
Dù với Bùi Dữ cỡ nào, cũng nghĩ nổi là tên đang ở hành lang chơi mèo như thế…
“Hả?” Tiêu Dã vẫn lo, định xuống tìm:
“Nhỡ gặp chuyện thật thì trốn … thiếu nghĩa khí ?”
Cố Cẩn Hành nhún vai:
“Vậy tùy . đừng trách cảnh báo. Có chuyện xảy bảo vệ đấy.”
Thật cũng tò mò lắm, Bùi Dữ đang cái gì chứ?
Câu cứ rờn rợn.
Tiêu Dã nuốt nước bọt, cuối cùng cũng quyết định thôi:
“Thôi … …”
Dù với năng lực của Bùi Dữ, ai đ.á.n.h nổi . Nếu thật sự nguy hiểm thì khả năng cực thấp.
Mà nếu nguy hiểm, thì xuống đó… kiểu gì cũng ăn mắng bằng mắt.
Hai chuẩn mở cửa bước thì tiếng bước chân vọng từ hành lang. Âm thanh xa, chắc còn cách một đoạn.
Tiêu Dã ló đầu nhưng thấy ai, bèn gọi lớn:
“Bùi Dữ ? Có đấy ?”