Tiểu Miêu nép lưng Bùi Dữ, đôi mắt màu hổ phách như quả hạnh chằm chằm Cố Dư, y hệt như lúc cô biến thành mèo, cứ thế chớp mắt, như thể đang phân biệt xem lời Cố Dư là thật giả.
Ôn Xu ngẩng đầu chủ nhân, xem phản ứng của .
Sắc mặt Bùi Dữ vẫn điềm tĩnh như thường, như để ý đến ánh mắt của cô, tiếp tục nhập cuộc chuyện phiếm với Cố Cẩn Hành và Trần Thanh.
Bình thường Tiểu Miêu cũng chỉ quen với mấy trong nhóm, thi thoảng mới giao tiếp với lạ, thì đúng thật sẽ biến thành một Tiểu Miêu chứng sợ xã hội mất.
Ôn Xu lưỡng lự, về phía Cố Dư, thấy cô vẫn đang mỉm , đành đáp:
“Nó tên là Tiểu Bình Quả.”
Vừa dứt lời, Tiểu Bình Quả nhảy khỏi vòng tay cô, chạy tới giữa Ôn Xu và Cố Cẩn Hành, lè lưỡi thè trông rảnh rỗi.
Ôn Xu chớp mắt, “Nó chạy mất tiêu .”
Cố Dư mỉm , “Em dễ thương thật đấy.”
Ôn Xu ngẩng đầu lên, với cô , “Cảm ơn.”
Thật gương mặt của Ôn Xu bầu bĩnh, bình thường quá rõ, nhưng khi sẽ hiện một đường cong duyên, da trắng, mắt tròn tròn, đáng yêu.
Trong căn cứ gần như ai Cố Dư đặc biệt thích những cô gái nhỏ trông ngọt ngào mềm mại, nhất là kiểu đáng yêu như Ôn Xu, còn hành động giống hệt mèo con, đáng yêu gấp đôi.
Cố Dư chống cằm, mỉm cô:
“Xu Xu năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Ban đầu Ôn Xu sợ cô , nhưng bây giờ thấy cô dễ chuyện, liền ngoan ngoãn nghĩ một chút đáp:
“Ưm… hình như là 20 tuổi.”
Cô nhớ rõ lắm.
Cố Dư dịu dàng:
“Em dễ thương thật, chiếc váy em đang mặc cũng hợp lắm. Trong căn cứ còn nhiều váy , đều là lúc thu thập vật tư mang về, ai mặc qua cả. Tặng em nhé?”
Ôn Xu ngẩn , khẽ kéo tay áo Bùi Dữ.
Bùi Dữ cầm lấy tay cô, :
“Xu Xu, cảm ơn.”
Ôn Xu liền sang Cố Dư , “Cảm ơn!”
Cố Dư đáp , ánh mắt dừng vài giây Bùi Dữ.
Cách hai họ ở bên trông… chút kỳ lạ khó tả.
Bữa tối kết thúc, Cố Dư cho mang quà tân binh .
Cô :
“Hạt giống các cần đều ở trong . Đất trồng, chậu, phân bón và dụng cụ vườn cũng cho mang lên tầng . Một nữa chào mừng các gia nhập căn cứ Ăn No. Có việc gì cứ liên hệ hoặc Trần Thanh.”
Bùi Dữ gật đầu, lấy điện thoại :
“Chúng trao đổi thông tin liên lạc nhé.”
Sau khi đổi xong, bữa cơm chính thức kết thúc.
Là phụ trách cao nhất, Cố Dư bận nên là rời đầu tiên, khi còn chào tạm biệt Ôn Xu.
Ai cũng , cô thật sự thích Ôn Xu.
Trần Thanh dẫn họ tới thang lầu, giới thiệu:
“Tầng một còn bảng kiến thức về tận thế, dán ngay tường như cách nâng cấp dị năng, kỹ năng săn zombie, danh sách động thực vật tiến hóa thể ăn , v.v… Nếu các hứng thú thì ban ngày thể xuống xem, buổi tối nhất cứ ở trong phòng.”
Tiêu Dã chút bất ngờ:
“Động vật tiến hóa thể ăn á? Căn cứ các từng ăn thử ?”
Trần Thanh gật đầu:
“ . Trước khi căn cứ thành lập, lúc đói gần c.h.ế.t , ai còn phân biệt ăn nữa. từng ăn thỏ tiến hóa, nhiều mỡ, bắt khó, nhưng ăn mấy tháng mà vẫn khỏe mạnh, chẳng cả.”
Tiêu Dã tò mò:
“Ngoài thỏ còn gì nữa ?”
Trần Thanh ho nhẹ:
“Không còn… chỉ mỗi thử thôi.”
Ra tới cửa thang lầu, Trần Thanh việc nên rời .
Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả lên lầu:
“ hỏi Trần Thanh, nếu ngoài xin phép. Mấy vùng xung quanh đều ba căn cứ lớn chiếm sạch tài nguyên . Nếu xe riêng thì tiện hơn, chỉ cần đăng ký là .”
Tiêu Dã ôm mèo cũng chẳng ôm , chỉ xách theo hai túi quà tân binh :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-95-co-cho-hon-khong.html.]
“Vậy thì . Đường cũ chúng qua nhiều cây, chẳng ai ở, chặt cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Một túi là của , một túi là của Ôn Xu.
Cố Cẩn Hành :
“Không ngờ họ còn chuẩn cả đất trồng cho tụi nữa... Bùi Dữ, thấy Cố Dư thế nào?”
Bùi Dữ ôm Ôn Xu, cuối đoàn:
“Nhìn sơ thì cũng . Tính cách dứt khoát, ác ý, còn đối xử với Xu Xu khá .”
Nghe đến tên , Ôn Xu nghiêng đầu:
“Chị lắm, còn hứa sẽ cho em váy mà.”
Bùi Dữ xoa mũi cô:
“Cho váy là ?”
Ôn Xu hất tay , nghiêm túc:
“Không , nhưng khí chất chih … dễ chịu.”
Tiểu Miêu: Đồng ý luôn.
Cố Cẩn Hành :
“ lúc nãy ăn cơm, Xu Xu trông vẻ chuyện với cô ?”
Ôn Xu “” một tiếng, ngượng ngùng ôm cổ Bùi Dữ, lí nhí :
“Tại lúc đầu trông chị dữ… nhưng dịu dàng ghê!”
Câu đó khiến cả Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành bật .
Thật ai cũng , Cố Dư thiện với Ôn Xu.
Tất nhiên họ giống Tiểu Miêu, chỉ dựa cảm giác mà đ.á.n.h giá khác. Người lớn, hiểu một ai đó cân nhắc nhiều thứ hơn.
Ôn Xu cũng giận khi trêu, cô lắc chân sốt ruột, chọt chọt mặt Bùi Dữ:
“Ăn dưa hấu ?”
Bùi Dữ bế cô vững vàng:
“Về nhà cho Tiểu Miêu ăn dưa hấu.”
Anh cố tình chậm hơn để tạo cách.
Ôn Xu cứ nghĩ đến dưa hấu, thấy chậm quá liền nhỏ giọng :
“Chủ nhân, chậm ?”
Bùi Dữ đáp:
“Vì hôn Tiểu Miêu, thể để khác thấy.”
Ôn Xu ngơ ngác:
“Sao hôn Tiểu Miêu?”
Bùi Dữ:
“Vì Tiểu Miêu đáng yêu quá. Xu Xu, cho hôn ?”
Anh dừng , bế cô lên cao, đặt lên bức tường bên cạnh, từ tốn hỏi:
“Cho hôn ?”
Ôn Xu nghĩ ngợi, đáp:
“Vậy thì… em ăn thật nhiều dưa hấu, mai mặc váy , tối nay ngủ với , còn… còn chơi nữa!”
Nếu giờ mà cô còn cái đuôi mèo, chắc chắn là dựng lên .
Bùi Dữ bật :
“Được.”
Những thứ bé mèo nhỏ đòi hỏi, thật chẳng gì lớn lao, đúng kiểu mèo con hiểu đời.
Anh cúi xuống, cọ nhẹ má cô, mềm như bông:
“Vậy hôn nhé. Tiểu Miêu đổi ý, cũng giận.”
Ôn Xu nghiêng đầu, vẻ hiểu:
“Sao giận? Không giống mấy ?”
Tiểu Miêu bao giờ giận .