Sau khi dọn dẹp khu phòng bảo vệ xong, Bùi Dữ về phòng, lắp thêm tủ đầu giường, treo rèm chắn tường, đặt thêm một chiếc ghế sofa đơn cùng bàn tròn pha lê ở một góc. Dọc theo tường còn gắn một hàng tủ trắng để đựng đồ.
Làm xong hết mấy việc thì cũng hơn nửa tiếng trôi qua, Ôn Xu vẫn tỉnh dậy, ngủ say và yên bình.
Bình thường Tiểu Miêu lúc nào cũng ở bên cạnh , lúc nào cũng thể giọng cô. Bây giờ xung quanh yên tĩnh quá mức, ngược khiến Bùi Dữ thấy lạ, trống vắng.
Anh lấy từ gian một chiếc ghế, định xuống lên kế hoạch cho ngày mai, ai ngờ một lát, ánh mắt rơi ngay chiếc váy bồng mà Ôn Xu đang mặc, thế là việc để .
Bùi Dữ lục tung đống đồ trong gian, lấy hết quần áo của Ôn Xu , sắp xếp và phân loại . Tiểu Miêu mặc váy bồng trông dễ thương, xinh, nhưng váy kiểu dễ hở và bất tiện. Vậy nên, nhất vẫn là tìm thêm mấy bộ quần áo kiểu tay ngắn, quần dài cho tiện.
Nhìn bên ngoài thì tưởng đang thẫn thờ, nhưng thực ý thức chạy gian, tất bật chọn đồ, phối đồ, gấp quần áo, bận rộn kém gì việc chân tay thật.
Không bao lâu , tiếng bước chân vang lên ngoài phòng khách. Cố Cẩn Hành ngoài cửa, hạ giọng gọi .
Lúc Bùi Dữ mới thu ý thức , dậy mở rèm cửa:
“Có chuyện gì ?”
Cố Cẩn Hành :
“Trần Thanh nhắn chúng 6 giờ xuống lầu một, lão đại của họ về , mời chúng ăn tối.”
Việc vốn cũng trong dự đoán, Bùi Dữ gật đầu đồng ý gọi Tiểu Miêu dậy.
Ôn Xu gọi dậy, trông vẫn còn ngái ngủ. Thấy Bùi Dữ thì liền vươn tay đòi ôm.
“Còn thấy choáng ?”, Bùi Dữ bế cô dậy, dùng khăn ướt lau mặt cho cô, hôn nhẹ lên mắt cô, :
“Dậy thôi, tối nay mời Tiểu Miêu ăn đấy.”
Vừa đến hai chữ “ăn cơm”, Tiểu Miêu lập tức tỉnh táo hơn hẳn, dụi dụi mắt, lặp :
“Ăn cơm?”
Bùi Dữ đặt cô xuống cửa nhà vệ sinh, đưa cô một bộ đồ mới:
“Ừ, Xu Xu đồ nhé.”
Vừa tỉnh ngủ nên Ôn Xu ngoan lắm, Bùi Dữ bảo đồ thì cô ôm lấy đồ lững thững nhà vệ sinh .
Bùi Dữ chuẩn sẵn cho cô một bộ váy khác. Ban đầu định cho cô mặc đồ tay ngắn với quần dài, nhưng lúc đang lục đồ thì thấy một chiếc legging trắng hình quả bí ngô, thấy siêu dễ thương, thế là quyết định đổi.
Anh phối thêm một vài bộ nữa, áo kiểu tay phồng ngắn màu xanh nhạt, váy ngắn cùng màu, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng nhờ phối cùng chiếc quần bí ngô nên cực kỳ đáng yêu và nổi bật.
Ôn Xu đồ xong thì chạy gương xoay vòng vài cái, thích bộ đồ . Vén rèm lên là chạy ù ngoài ngay.
“Bùi Dữ!”, Cô gọi.
Bùi Dữ đang chờ ngoài cửa, thấy ánh mắt cô sáng rực, gương mặt rạng rỡ thì cũng theo:
“Xu Xu xinh lắm.”
Anh chìa tay :
“Đi nào, tới giờ ngoài .”
Tiểu Miêu nắm lấy tay , theo cúi đầu ngắm váy của .
Trong phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng chuẩn xong. Tiêu Dã mặc một chiếc áo thun đen, kiểu áo vốn rộng rãi nhưng mặc lên chật, chủ yếu là do phần ngực, bởi chiếc áo vốn là đồ của Cố Cẩn Hành, vóc dáng nhỏ hơn nên mặc hơn.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành vẫn mặc sơ mi, thói quen nhiều năm , đổi cũng khó, mặc lười .
Cố Cẩn Hành thấy Ôn Xu thì nhịn khen:
“Xu Xu dễ thương quá, màu hợp với em lắm.”
Ôn Xu lập tức ngẩng đầu, nở nụ ngọt ngào:
“Cảm ơn !”
Càng càng đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-93-tieu-mieu-thong-minh.html.]
Tiêu Dã cũng định khen, nhưng mấy lời ho thì Cố Cẩn Hành hết , lặp thì thấy kỳ nên thôi.
Bùi Dữ bế Ôn Xu lên:
“Đi thôi, cũng sắp tới giờ .”
Anh ôm cô theo kiểu đối mặt như bế trẻ con, kiểu chắc chắn hơn, sợ rơi.
Ôn Xu ôm cổ , đôi mắt long lanh về phía Cố Cẩn Hành, vươn tay :
“Tiểu Bình Quả, ôm một cái.”
Tiểu Bình Quả lúc đang Cố Cẩn Hành bế, nó vốn thấy nóng, đang xuống, thấy Ôn Xu gọi thì liền kêu "meo" đáp .
Cố Cẩn Hành do dự. Tiểu Bình Quả vốn thích ôm lâu, nếu giờ để Ôn Xu bế, chen giữa cô và Bùi Dữ thì càng nóng hơn. Anh sợ nó sẽ giơ móng vuốt cào mất.
Chưa kịp từ chối, Bùi Dữ nhanh chóng lên tiếng giúp giải quyết.
Anh vỗ nhẹ lưng Ôn Xu:
“Xu Xu, đoán xem tối nay món gì nào?”
Câu lập tức cô chuyển hết sự chú ý sang chuyện ăn.
“Có gì ngon ?”, Cô tò mò hỏi.
Bùi Dữ dỗ dành:
“Xu Xu tự đoán , đoán đúng thì về sẽ cho ăn dưa hấu. Ướp lạnh đàng hoàng, ngọt lắm.”
Ôn Xu ôm cổ :
“Vậy tối nay ăn dưa hấu nhé?”
Ý cô là khỏi cần đoán, chỉ cần Bùi Dữ cho ăn thôi. Trong mắt Bùi Dữ, đây chính là cách Tiểu Miêu nũng.
Cô lúc nào cũng phản ứng cực nhanh mỗi khi nhắc đến đồ ăn, đầu óc thông minh đều dùng hết để bám lấy chủ nhân mà thôi.
Bùi Dữ :
“Vậy Tiểu Miêu nghịch nữa nhé. Lát nữa khi ăn cơm kêu ‘meo meo’ gọi ‘Tiểu Miêu’, cũng gọi là ‘chủ nhân’, chứ?”
Ôn Xu lập tức gật đầu:
“Được ạ!”
Vốn dĩ cô cũng gọi mặt lạ. mà điều cô sẽ cho chủ nhân .
Đang trò chuyện thì họ đến tầng một. Ở cuối cầu thang chờ, thấy họ xuống thì tươi:
“Chào , Trần bảo dẫn qua, lão đại đang đợi sẵn .”
Bùi Dữ đặt Ôn Xu xuống, gật đầu với , ánh mắt bình thản, giọng điệu cũng điềm tĩnh:
“Được.”
Thái độ đó khiến dẫn đường nhịn kỹ hơn một chút, sắp gặp thủ lĩnh lớn của căn cứ mà vẫn điềm nhiên như , thể là một dị năng giả cực mạnh chăng?
Người dẫn đường đưa họ rẽ qua hành lang, tới khu nhà hai dừng một căn phòng:
“Chính là ở đây. Lão đại nhà chúng khá thoải mái, câu nệ gì , cứ thẳng là .”
Cố Cẩn Hành nhanh chóng quan sát xung quanh. Ở tầng chỉ mỗi căn phòng là cửa gỗ, vẻ mới lắp buổi chiều, dấu vết còn mới.
Anh bước lên , gõ cửa.
Bên trong tiếng bước chân, cửa mở . Trần Thanh cửa, gật đầu thiện:
“Mọi đến , trong .”
Cố Cẩn Hành lùi nhường đường cho Bùi Dữ và Ôn Xu , và Tiêu Dã theo .