Đương nhiên là ai định cho Ôn Xu uống, nhưng càng cho, cô càng thử cho bằng .
Tiểu Bình Quả cũng nhảy lòng Cố Cẩn Hành, ngửi ngửi ly bia.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đều giữ chặt ly, để hai bé mèo nhỏ chạm .
Lúc nãy khi đang nướng đồ ăn, thật Ôn Xu ăn no . Cô là ăn đầu tiên, món gì nướng xong cũng đều đưa cô một phần . Cuối cùng bụng nhỏ của cô phồng lên, Bùi Dữ còn cố tình sờ thử xem ăn nhiều quá . Thấy cô ăn cũng kha khá, mới rót cho cô một ly nước dừa, để cô uống giải ngấy, thì buồn chán.
Vài đàn ông ăn chung, ban đầu chỉ lo ăn, chuyện gì mấy. Sau khi no nê mới bắt đầu uống rượu, trò chuyện, chủ yếu cũng là chuyện nghiêm túc.
Ôn Xu cạnh Bùi Dữ, thỉnh thoảng với tay lấy ly rượu của .
Bùi Dữ chỉnh ly , tay đè lên miệng ly cho cô lấy.
Ôn Xu ôm tay , hỏi:
“Miêu Miêu uống ?”
Bùi Dữ :
“Không . Miêu Miêu ăn no , chán lắm ? Anh tìm trò chơi cho em chơi nhé?”
Ôn Xu đặt cằm lên cánh tay , ngửa đầu bằng ánh mắt trong veo, ngây thơ:
“Không chơi. Em uống.”
Bùi Dữ thật sự hiểu vì hai bé mèo nhỏ hứng thú với rượu đến .
“Không , Xu Xu ngoan nào, lời.”
Nét mặt biểu cảm gì, giọng cũng nghiêm túc, ngoài sẽ thấy lạnh lùng, dám chen .
Tiểu Miêu thì chẳng sợ gì cả.
Cô giơ tay nũng nịu, giọng mềm nhũn, lắc lắc tay :
“Bùi Dữ, em chỉ uống một chút thôi mà…”
Không ai thể cưỡng Tiểu Miêu nũng.
Bùi Dữ bất đắc dĩ thở dài, cầm ly rượu đưa :
“Vậy em hứa với , chỉ nhấp một ngụm thôi, nếm thử mùi vị thôi, ?”
Tiểu Miêu gật đầu cái rụp, vẻ ngoan ngoãn đồng ý. khi ly rượu đưa tới miệng, cô hớp luôn một ngụm to.
Bùi Dữ nheo mắt, định ngăn thì muộn. Cô nàng uống luôn gần nửa ly.
Vì uống quá nhanh nên Ôn Xu sặc, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ lên:
“Khụ khụ khụ… Dở quá… Khụ khụ… Hu hu…”
Bùi Dữ ban đầu còn định nghiêm khắc nhắc nhở cô một trận, nhưng tiếng cô nức nở thì nỡ, chỉ ôm lòng, lau nước mắt dỗ:
“Đã bảo em uống mà. Nếu là đồ ngon, cho em thử chứ?”
Tiểu Miêu vẫn nức nở:
“Hu hu hu…”
Bùi Dữ thật sự bực buồn , vỗ vỗ lưng cô:
“Rồi , dở thì đừng uống nữa. Không của Miêu Miêu, do phản ứng chậm, kịp ngăn em .”
Tiêu Dã xong, sững sờ mất vài giây. Có một đúng là sinh để bạn gái.
Cố Cẩn Hành thấy phản ứng của Ôn Xu thì càng giữ chặt Tiểu Bình Quả hơn:
“Không chứ?”
Bùi Dữ lắc đầu, bế Tiểu Miêu dậy:
“ đưa em nghỉ một lát.”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Hai dùng phòng ngủ chính nhé.”
Đương nhiên là họ ở phòng lớn nhất.
Tiêu Dã lẩm bẩm:
“Ủa, nhà bốn phòng một phòng khách mà? Thiếu gì phòng chứ?”
Ngủ chung, đỡ tốn quạt.
Cố Cẩn Hành:
“…”
Anh thật sự gì với cái tên ngốc nữa.
Bùi Dữ phòng, tiên trải giường , lấy nệm, chiếu, gối đầu sắp xếp cho gọn, bật quạt năng lượng mặt trời lên chuẩn thêm một chậu đá lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-91-tieu-mieu-nghich-ngom-bia-chi-lay-ra-mot-lon-moi-nguoi-cung-chia-nhau-uong-mot-it-so-uong-nhieu-lai-cham-tre-chuyen-chinh.html.]
Làm xong xuôi, Tiểu Miêu cũng dịu , bám lấy vai thút thít.
Bùi Dữ nhéo cổ cô, kéo mặt cô lên. Mặt cô đỏ bừng, mắt long lanh nước, trông tội nghiệp hết sức.
Thấy cô còn ho nữa, Bùi Dữ mới xoa mặt cô:
“Còn thấy khó chịu ?”
Ôn Xu ỉu xìu, dựa vai :
“Khó chịu quá… Đầu em …”
Tửu lượng như mà còn dám đòi uống.
Bùi Dữ thương bất lực, ôm cô dỗ:
“Ngủ một chút là đỡ.”
Tiểu Miêu uể oải :
“Nóng…”
Bùi Dữ đặt cô lên ghế, định buông tay thì cô quấn lấy cổ , chịu rời.
Anh chỉ đành ôm cô trong lòng dỗ ngủ:
“Vừa kêu nóng, chịu tách , đúng là hành mà.”
Uống xong rượu, lá gan của Ôn Xu cũng to hơn thường ngày, ngẩng đầu c.ắ.n một cái lên má :
“Anh ghét bỏ Miêu Miêu hả…”
“Tê”, Bùi Dữ nhíu mày. “Anh mà dám ghét bỏ em? em c.ắ.n như , cũng c.ắ.n chứ.”
Nghe , Tiểu Miêu liền đổi tư thế, mạnh dạn gặm thêm một cái.
Dĩ nhiên là Tiểu Miêu bao giờ sai. Chỉ chủ nhân là sai thôi.
Cô dùng lực mạnh, nhưng Bùi Dữ vẫn giả vờ đau, chờ cô buông thì bất ngờ ôm lấy cổ cô, c.ắ.n lên má cô một cái.
“A!”
Ôn Xu ôm mặt, ngơ ngác :
“Anh… c.ắ.n Miêu Miêu…”
Bùi Dữ phản ứng của cô thấy cực kỳ thú vị, thò lên c.ắ.n nhẹ chóp mũi cô một cái.
Ngay lập tức hối hận.
Bởi vì Tiểu Miêu bật tức thì, to đến mức bên ngoài Cố Cẩn Hành hỏi vọng xem chuyện gì.
Bùi Dữ hổ, vọng :
“Không , đừng lo.”
Anh hạ giọng, dỗ dành:
“Xin mà, cho em c.ắ.n ?”
Tiểu Miêu đúng là thù dai, lập tức c.ắ.n lên mặt một phát, nước mắt vẫn còn đọng má nhưng động tác thì đầy khí thế.
Bùi Dữ bắt chước cô, ôm mặt giả vờ đau, bật nhưng cố nhịn:
“Miêu Miêu c.ắ.n đau quá nè…”
Ôn Xu hừ một tiếng đầy đắc ý.
Bùi Dữ lau nước mắt cho cô, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Thôi, đừng nữa.”
Nghe dịu dàng, Ôn Xu mới chợt thấy ngượng, ngẩng lên hôn nhẹ chỗ cắn:
“Thích Bùi Dữ nhất.”
Bùi Dữ xoa đầu cô:
“Còn thấy chóng mặt ?”
Cô gật đầu, ngáp một cái, ngoan ngoãn dụi đầu n.g.ự.c , thì thầm:
“Buồn ngủ…”
Phòng ngủ vẫn còn dọn, bụi bặm rõ ràng, nhưng giờ cũng còn chỗ nào khác để .
Đợi Ôn Xu ngủ say, Bùi Dữ đặt cô lên giường, lấy thêm một cái quạt nữa cho cô ngủ cho mát, mới bắt đầu dọn phòng.
Anh lấy nước và khăn lau trong gian , lau sạch từng góc nhà, gom rác bỏ túi, trải t.h.ả.m lên sàn, định che tường bằng rèm nhưng sợ ồn đ.á.n.h thức cô nên tạm để .
Dọn xong, căn phòng gọn gàng và sạch sẽ hơn nhiều. Anh một vòng thấy tạm , mới lấy áo khoác đắp lên bụng Ôn Xu.
Bên bàn ăn, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã vẫn đang nhâm nhi, hai uống cạn luôn cả lon bia .