Chuyện đ.á.n.h gãy chân khác, Tiêu Dã tất nhiên dám tay mặt Ôn Xu. Anh xách thằng nhóc đó về phía khu tối tăm phía , quên bịt miệng nó .
Cùng lúc đó, trong thôn hai , một nam một nữ vội vã chạy , trông như đang cầu xin tha thứ.
Cố Cẩn Hành cách việc, chọn một túi bánh mì trong cốp xe, mang đến mặt trong thôn.
Túi bánh mì đúng là giá trị.
Trong thời loạn, con thể chẳng còn đạo đức giới hạn gì nữa. Một cái chân đổi lấy một túi bánh mì, quá hời còn gì. Mà thằng nhóc ngoài cái chân còn hai cánh tay nữa.
Cố Cẩn Hành việc luôn nhanh gọn, định và hiệu quả, nên Bùi Dữ ít khi chen chuyện của .
Bùi Dữ đang xoa lòng bàn tay đỏ ửng của Tiểu Miêu, dịu dàng hỏi: “Đánh đau ?”
Ôn Xu lắc đầu, rút tay về, bế Tiểu Bình Quả lên và hôn chụt một cái lên mặt nó: “Tiểu Bình Quả giỏi quá! Đánh siêu lợi hại!”
“Meo~!”
Tiểu Bình Quả vùng vẫy nhảy xuống đất, thèm đầu , chạy thẳng về phía Cố Cẩn Hành.
Bùi Dữ bật , lấy khăn lau mồ hôi mặt cho Ôn Xu: “Em dọa Tiểu Bình Quả chạy mất .”
Ôn Xu quẫy đuôi, nghiêm túc : “Không , Tiểu Bình Quả thích em nhất!”
Bùi Dữ ngạc nhiên. Anh chỉ mới mê man đến một ngày, Tiểu Miêu chuyện lưu loát thế ?
Trước còn từng từ ngắt quãng.
Bùi Dữ xoa đầu cô: “Cố Cẩn Hành dạy em chuyện ?”
Ôn Xu chớp đôi mắt to màu hổ phách: “Không nha.”
Bùi Dữ khó hiểu, nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn khen ngợi:
“Vậy Xu Xu giờ chuyện lưu loát ghê đó.”
Ôn Xu lấp lánh mắt, nhưng chút tủi :
“Cố Cẩn Hành hiểu tiếng mèo.”
Vì khác hiểu, nên cô cố thật nhiều, thật rõ.
Bùi Dữ hiểu , trong lòng tiếc nuối. Tiểu Miêu lắp từng chữ từng câu cũng đáng yêu lắm:
“Không , Xu Xu đừng buồn, đây xem tay còn đỏ .”
Ôn Xu ngoan ngoãn đưa cả hai tay mặt , nhỏ:
“Miêu Miêu đau.”
Bùi Dữ xoa tay hôn nhẹ một cái:
“Giỏi lắm, đ.á.n.h sợ đau. Xu Xu nhớ, nếu đ.á.n.h thì dứt khoát, mạnh tay, cho đối phương sợ ngay từ đầu, do dự, hiểu ?”
Ôn Xu gật đầu, kéo tay về phía bàn:
“Bùi Dữ ăn cơm , ăn là đói c.h.ế.t đấy.”
Bùi Dữ khẽ: “Được .”
Anh vốn định dạy cô thêm vài điều, nhưng Tiểu Miêu cắt ngang nên thôi.
Những lời dạy lúc nãy thật cũng hẳn đúng, còn tùy tình huống, tùy đối thủ mạnh yếu … cũng vội, dạy dần cũng .
Bên , Tiêu Dã khi dạy dỗ xong thằng nhóc, vứt nó ở cổng thôn. Nó đó rên rỉ như sắp c.h.ế.t, nhanh đôi nam nữ chạy tới ôm trong thôn.
Tiêu Dã lạnh, đầu thấy Cố Cẩn Hành đang bế Tiểu Bình Quả đợi.
Anh gãi đầu, Cố Cẩn Hành vài : “Cậu chờ đấy ?”
Cố Cẩn Hành trợn mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-83-chan-ghet-chu-nhan.html.]
“Cậu xem? Một lính đ.á.n.h thuê kiêm vệ sĩ mà dắt về một đứa nguy hiểm tiềm ẩn, giải thích thử xem cái đầu cảnh giác của ch.ó gặm ?”
Tiêu Dã cũng phần bối rối, chút áy náy:
“ thật sự phát hiện thằng nhóc đó ý . Nó nhỏ xíu, gầy gò, lúc thấy còn nữa. Nhìn ngoan mà... đúng, tội sẽ cẩn thận hơn. Sao ở với con mà khó thế …”
Vẫn là những ngày đây dễ sống hơn…
Cố Cẩn Hành quát:
“Cậu thể khôn một tí ? Cứ tưởng lợi hại, việc gì cũng trong tầm kiểm soát. Cuộc đời nhiều chuyện bất ngờ lắm. Cậu gặp chuyện thì , nhưng đừng kéo khác theo! Cậu nghĩ , óc heo!”
Anh tức c.h.ế.t.
Tiêu Dã tiu nghỉu:
“ … Cậu nữa , sẽ học đàng hoàng!”
Hai cứ thế , đến khi về mặt Bùi Dữ thì mới im. Tiêu Dã vốn định xin , nhưng Cố Cẩn Hành ngăn nên cũng gì nữa.
Bùi Dữ lúc ăn xong, cũng rõ mâu thuẫn giữa hai là gì, nhưng đoán chắc Tiêu Dã gây chuyện khiến Cố Cẩn Hành nổi giận.
Nghĩ một chút cũng đoán , chắc liên quan đến chuyện ban nãy. Bùi Dữ Cố Cẩn Hành, gì, dắt Ôn Xu về xe.
Tối nay nghỉ ngoài trời, điều kiện chắc chắn lắm. Vấn đề canh gác, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã thảo luận xong thì quyết để Tiêu Dã gác đêm, vì ban ngày Cố Cẩn Hành còn lái xe.
Sau khi lên xe, Bùi Dữ uống t.h.u.ố.c hạ sốt, lấy khăn lau mồ hôi cho Ôn Xu:
“Xu Xu đổ mồ hôi ? Có thấy khó chịu ?”
Ôn Xu lắc đầu, buồn bã :
“Anh gạt mèo . Anh khỏe, em ghét .”
Bùi Dữ khẽ , bế cô lên đùi, hôn lên trán cô:
“Anh lừa, chỉ là khỏe hẳn thôi. Lần em hỏi kỹ hơn ?”
Ôn Xu ngẩn , một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Khóe miệng Bùi Dữ khẽ cong lên, để cô thấy, nhẹ nhàng lau mặt lau tay cho cô, lấy khăn khô đặt lưng hút mồ hôi.
“Hôm nay đó gì với em ?”
Ôn Xu cúi đầu nghịch áo : “Miêu Miêu .”
Bùi Dữ từng thấy cô như , liền vỗ nhẹ lưng trấn an:
“Dù gì, Xu Xu vẫn là giỏi nhất. Em lời, thông minh, còn đáng yêu như , ai mà thích em chứ.”
Ôn Xu thế thì vui hẳn, cái đuôi xù cứ quét qua quét giữa chân , ôm tay lắc lắc: “Muốn ăn… việt quất.”
Cô vui buồn đều hết lên mặt, cảm xúc hiện rõ mồn một.
Chuyện hôm nay, mai hỏi Cố Cẩn Hành cũng .
Bùi Dữ hỏng tâm trạng hiện tại của cô, nên gật đầu:
“Vừa nãy chuyện rõ ràng lắm mà, giờ chịu nữa?”
Ôn Xu mong chờ, chỉ tay, nũng: “Miêu Miêu ăn…”
Bùi Dữ bộ dạng của cô mềm lòng, xoa mặt cô, lấy mấy quả việt quất cho cô ăn:
“Cái ăn nhiều nhé.”
Tiểu Miêu ăn là vui , ăn xong liền ngáp một cái, rúc n.g.ự.c , vẻ mệt.
Bùi Dữ cũng buồn ngủ vì thuốc. Anh sợ cô ngủ thế mai dậy sẽ mệt, nên để cô đùi, đắp áo lên bụng cho ấm, chỉnh mũ cho cô mới tựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.