Nghe xong, Ôn Xu chạy đến cốp xe, lục tung cả buổi mà vẫn thấy khăn lông , “Không thấy .”
“Dùng cái cũng .” Tiêu Dã lưng cô, từ một túi đồ trong cốp xe lấy một bịch khăn giấy rửa mặt, xé bao bì, rút năm sáu tờ đưa cho Ôn Xu. “Cái cũng thể khăn lông tạm.”
Ôn Xu ngoan ngoãn dùng dị năng ướt khăn đến mức nhỏ nước, đưa cho Cố Cẩn Hành.
Cố Cẩn Hành vắt bớt nước , đắp lên trán Bùi Dữ, đó lấy khăn khác Ôn Xu ướt để lau mặt, cổ và cánh tay cho Bùi Dữ.
Cố Cẩn Hành : “Xu Xu, đây bên ? Trong xe điều hòa, xa Bùi Dữ sẽ thấy nóng. Em khăn trán , nếu cảm thấy nó còn mát, thì dùng dị năng lạnh đắp tiếp cho .”
Trời tối hẳn, còn nấu cơm. Bên ngoài an , Tiêu Dã cần canh gác, ai thể ở cạnh Bùi Dữ suốt .
“Ừm.” Ôn Xu gật đầu, mở cửa xe bên , cạnh Bùi Dữ.
Cố Cẩn Hành đặt Tiểu Bình Quả lòng cô, bảo nó trông chừng Tiểu Miêu, đó đóng cửa sổ nấu cơm.
Ôn Xu tựa đầu lên cửa sổ ngoài.
Trời tối đen, ngước lên thể thấy vô ngôi lập lòe, cùng một vầng trăng tròn to sáng rực.
Cô đếm từng cái một, từ một đến mười. Đếm đến mười thì sang Bùi Dữ, đếm từ đầu.
Tiểu Bình Quả trong lòng cô, kéo váy cô: “Meo~!”
Ôn Xu cúi đầu nó, bế lên hôn một cái, vẻ mặt vui: “Bọn họ đều gạt mèo.”
Tiểu Bình Quả vùng , nhảy xuống chồm hổm lưng với cô, cái đuôi xù to phía đung đưa qua hấp dẫn mèo con.
Tiểu Miêu dễ dụ lắm, thấy cái đuôi xù đưa tay chụp lấy, nhưng Tiểu Bình Quả phản ứng nhanh, lập tức né .
Cứ thế chơi qua vài , Tiểu Miêu cũng còn hứng, cô sang xem cái khăn trán Bùi Dữ, loay hoay sờ vài .
Mì cũng nhanh chín, Cố Cẩn Hành mở cửa xe gọi Ôn Xu ăn.
Ôn Xu Bùi Dữ, lắc đầu: “Bùi Dữ, ăn.”
Cố Cẩn Hành khó hiểu: “Ý em là gọi Bùi Dữ dậy ăn cơm ? đang ngủ, đợi tỉnh dậy mới ăn .”
Ôn Xu chậm rãi lắc đầu, từng chữ rõ ràng: “Bùi Dữ, cần uống thuốc.”
Lúc Cố Cẩn Hành mới hiểu , giải thích: “Còn bốn tiếng nữa mới đến giờ uống thuốc, giờ cần.”
Ôn Xu “” một tiếng, lời ôm Tiểu Bình Quả xuống xe, quên đóng cửa .
Ghế gấp bày cạnh xe, cách tầm hai mét. Cố Cẩn Hành và Ôn Xu đến đó, Tiêu Dã cũng mang mì gần, cạnh cửa xe chỗ Bùi Dữ.
Ôn Xu ghế nhỏ ăn mì, nhưng mì còn nóng quá, bốc khói nghi ngút, Bùi Dữ thổi nguội giùm, nên cô ăn chậm.
Bình thường khi Tiểu Miêu ăn cơm, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đều thúc giục. Thấy cô ăn chậm, Cố Cẩn Hành cũng đoán lý do, liền hỏi thổi nguội giúp .
Ôn Xu từ chối bằng cái lắc đầu, ăn tò mò quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-81-gap-nguoi-song-sot.html.]
“Có ở đằng .”
Câu đột ngột khiến Cố Cẩn Hành nổi hết da gà.
Anh bỏ chén đũa xuống, căng thẳng hỏi: “Ở ?”
Ôn Xu chỉ về phía đầu làng: “Không thấy nữa .”
Cố Cẩn Hành lập tức gọi: “Tiêu Dã! Trong làng !”
Vừa dứt lời, Tiêu Dã như con báo lao vút màn đêm, dáng cao lớn biến mất ở lối làng.
Cố Cẩn Hành lên, chắn Ôn Xu và Tiểu Bình Quả: “Không , Xu Xu cứ ăn tiếp .”
Chẳng bao lâu , trong làng ánh sáng và tiếng ồn ào vọng .
Chuyện quái gì thế? Anh từng qua làng , nhưng rõ ràng từng thấy . Bọn họ từ chui ?
Tiêu Dã mãi , Cố Cẩn Hành căng thẳng : “Xu Xu, đừng ăn nữa, xe …”
Ôn Xu ngắt lời , chỉ về phía làng, mắt to tròn ngây thơ: “Tiêu Dã bắt .”
Cố Cẩn Hành đầu , thấy Tiêu Dã đang ở lối làng, dắt theo một thiếu niên tầm 13-14 tuổi, gầy nhom, bẩn thỉu, giày.
Tiêu Dã là để báo bình an, vẫy tay thả thằng bé xuống.
Lúc chỗ xe, thằng bé thấy đồ ăn liền to gan theo.
Khi gần, ánh trăng Cố Cẩn Hành mới rõ mặt nó. Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng ánh mắt tinh ranh, bước cẩn trọng khiến lập tức cảnh giác.
Nếu chỉ và Tiêu Dã là đàn ông trưởng thành thì ngại, nhưng Ôn Xu cũng ở đây.
Khi thằng bé đến gần, Cố Cẩn Hành phát hiện trong làng thêm bảy, tám khác xuất hiện. Nam , nữ , đều là lớn.
Những đó tiến gần, chỉ im về phía , tuy cách xa nên thấy rõ mặt, nhưng hành động thì kỳ lạ.
Tiêu Dã gãi đầu: “Đám đó đều trốn tang thi trong làng , ngày thường chỉ hái hoa bắt cỏ cầm sống qua ngày. Họ sợ chúng là kẻ nên dám lên tiếng. Còn thằng bé cứ nằng nặc đòi theo , cũng thể đẩy nó về … Hay coi như thấy nó nhé?”
Mấy đó gộp cũng đủ Tiêu Dã đ.ấ.m một cú, huống gì một đứa con nít. Tiêu Dã vốn chẳng để tâm.
Cố Cẩn Hành nhíu mày, gì, chỉ nhắc nhở Ôn Xu: “Xu Xu, ăn mì .”
Ôn Xu đang tò mò thằng bé. Nghe , cô chớp mắt gật đầu, cầm đũa ăn tiếp.
Ai ngờ thằng bé cô chằm chằm vài giây, đó quỳ thụp xuống mặt cô.
“Chị xinh ơi! Làm ơn thương tình! Cho em ăn một miếng mì thôi… Em bao nhiêu ngày ăn mì … Bọn chê em nhỏ, bảo ăn mà tiền… Đồ ngon bao giờ cho em ăn, bắt ăn cỏ dại, uống nước mưa… Còn mắng em là gánh nặng của … Em đói lắm chị ơi… Làm ơn…”
Ôn Xu bé cho giật , gắp mì rớt luôn tô, mắt mở to, giọng đầy ngạc nhiên hỏi:
“Đây là của . Tại cho ăn?”