Ôn Xu Bùi Dữ ôm mặt đối mặt. Cô đặt tay lên mặt , kỹ đầy nghiêm túc nhỏ giọng :
“Anh gạt em.”
Bùi Dữ ôm eo cô, cúi đầu dụi dụi khuôn mặt mềm mại của cô khiến mặt Ôn Xu đỏ ửng lên:
“Anh gạt em gì chứ?”
Tiểu Miêu ngước đôi mắt to tròn đầy lo lắng , buồn bã :
“Anh nóng như , chắc chắn là bệnh .”
Bùi Dữ sờ trán , cảm thấy gì lạ ngoài sự mệt mỏi. Anh nghĩ một lát, lấy nhiệt kế đo thử, kết quả hiển thị 39 độ.
thật là đang sốt.
Bị bệnh trong thời kỳ tận thế là chuyện nghiêm trọng. Dù Ôn Xu lo lắng, Bùi Dữ cũng định giấu cô tình trạng của . Vì , uống t.h.u.ố.c hạ sốt ngay mặt cô.
Ôn Xu lo lắng chằm chằm:
“Ổn ?”
Bùi Dữ bật khẽ:
“Ổn . giờ mệt, cho ôm em một lúc nhé?”
Ôn Xu lập tức ngoan ngoãn chui lòng , ôm lấy eo tựa mặt lên vai :
“Ôm nè.”
Bùi Dữ chỉnh váy cho cô, giúp cô đội mũ ngay ngắn, đó ôm chặt cô và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi uống thuốc, cơn mệt mỏi ập đến dữ dội hơn, mà Tiểu Miêu trong lòng thì mềm ấm, Bùi Dữ nhanh chìm giấc ngủ.
Nhiệt từ truyền khiến Ôn Xu cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Cô thấy khó chịu vì nóng, nhưng vẫn ngoan ngoãn im như một con thú bông nhỏ. Ôm một lúc thì cô cũng bắt đầu buồn ngủ, ngủ trong vòng tay .
Ở hàng ghế , thấy cả hai ngủ say, Cố Cẩn Hành liền bảo Tiêu Dã lái xe chậm một chút. Tiểu Bình Quả định nhảy hàng để tìm Ôn Xu cũng Cố Cẩn Hành nhanh tay kéo .
Cố Cẩn Hành nhỏ giọng:
“Cả hai đang ngủ, đừng phiền họ.”
Tiểu Bình Quả meo một tiếng, đôi mắt xanh lam xinh chằm chằm chiếc đuôi thò váy của Ôn Xu, đuôi nó khẽ vẫy nhẹ.
Với tầm của nó thì vẫn thấy rõ.
Họ đang theo lộ trình an nhất, dù là quãng đường xa nhất và tốn thời gian nhất trong ba phương án thể chọn.
Sau vài tiếng chạy xe, trời sắp tối mà Bùi Dữ vẫn tỉnh . Cố Cẩn Hành liếc tuyến đường, nghĩ :
“Đoạn ít zombie, tìm chỗ dừng nghỉ ngơi một lát .”
Tình trạng của Bùi Dữ thật sự khiến khác lo lắng, kể hôm nay đều hao tốn nhiều năng lượng, cũng cần nghỉ ngơi.
Tiêu Dã đáp:
“Vậy dừng xe phía , lúc xem bản đồ, chỗ cách một làng nhỏ xa, xe lớn , tụi dừng ở ven làng cũng .”
Trên bản đồ, khu làng đó bỏ hoang từ lâu, dân chuyển hết, nhà cửa xuống cấp nặng nề, gần như ai ở.
Trước tận thế vắng , tận thế càng ai lui tới.
Cố Cẩn Hành gương chiếu hậu:
“Vậy dừng phía . Mỗi xe của Bùi Dữ đều để chút vật tư trong cốp, lát nữa lấy gì ăn cũng .”
Sau khi đến nơi, Cố Cẩn Hành xuống xe quan sát xung quanh, đến cổng làng xem xét.
Trời tối, hẳn bên trong mà chỉ một vòng bên ngoài , hiệu cho Tiêu Dã xuống xe.
“Không zombie động vật biến dị, nhưng khi nấu ăn thì cẩn thận, đừng để mùi quá nồng.”
Tiêu Dã mở cốp xe, lấy hai gói mì và năm quả trứng:
“Vậy ăn mì trứng nhé. Bùi ca tỉnh ?”
Câu thật ai dám chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-80-tieu-mieu-tuc-gian.html.]
Cố Cẩn Hành mở cửa xe. Vừa mở đối mặt với đôi mắt long lanh màu hổ phách của Tiểu Miêu.
Anh hỏi:
“Tối nay ăn mì trứng chứ?”
Ôn Xu chớp mắt, còn ngái ngủ nên trả lời, chỉ chỉ Bùi Dữ, nhỏ:
“Anh vẫn đang ngủ.”
Ngủ lâu đúng là .
Ban đầu Cố Cẩn Hành tưởng Bùi Dữ chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức khi dùng dị năng quá nhiều. giờ vẫn tỉnh, liền gọi vài tiếng, thấy phản ứng.
Anh đưa tay sờ trán Bùi Dữ, nóng ran.
Thuốc đều cất trong gian của Bùi Dữ, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã sẵn. Nếu sốt như mà tìm t.h.u.ố.c thì nguy.
Cố Cẩn Hành mở rộng cửa xe:
“Xu Xu ngoài .”
Bùi Dữ lúc nóng như cái lò. Ôn Xu thì mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì nhiệt.
May mà Cố Cẩn Hành kịp thời kiểm tra, nếu Ôn Xu cứ im lặng thì nguy thật.
Bùi Dữ ôm chặt, Ôn Xu cố đẩy mà , cúi xuống bẻ tay nhưng cô cũng nóng đến đờ cả :
“Em …”
Cố Cẩn Hành vội vàng giúp cô gỡ tay Bùi Dữ:
“Ra , đừng để mũ rơi.”
Bên cốp xe, Tiêu Dã bày bàn ghế và nồi niêu sẵn:
“Có cần giúp gì ?”
Cố Cẩn Hành đáp:
“Không cần, để Bùi ca trong xe nghỉ. Cốp xe t.h.u.ố.c hạ sốt ?”
Tiêu Dã gãi đầu:
“Hả? Bùi ca sốt ? để ý… để tìm thử.”
Khi hai đang chuyện, Ôn Xu nhanh chóng chạy xe lục đồ. Cô tìm một chiếc hộp nhựa trong suốt, bên trong mấy loại t.h.u.ố.c thường dùng.
Ôn Xu ôm hộp t.h.u.ố.c chạy , đưa cho Cố Cẩn Hành:
“Trong .”
Anh bất ngờ, nhận lấy bắt chước giọng điệu của Bùi Dữ:
“Giỏi quá, đừng lo, uống t.h.u.ố.c là sẽ .”
Hy vọng chỉ là cơn sốt thông thường. Không nhiệt kế nên cũng chẳng chính xác sốt bao nhiêu độ.
Nghe xong, Ôn Xu chỉ lắc đầu, mắt vẫn chằm chằm Bùi Dữ, thì thầm nhỏ:
“Lại gạt em nữa…”
Rõ ràng đó uống t.h.u.ố.c xong sẽ đỡ, nhưng là dối. Chẳng chút tiến triển gì cả.
Trong xe còn vài chai nước khoáng mở. Cố Cẩn Hành lấy t.h.u.ố.c hạ sốt, mở miệng Bùi Dữ ép uống. Sau đó, nghiêng chai nước đổ miệng .
Bùi Dữ sặc, ho vài tiếng.
Cố Cẩn Hành thấy vẫn nuốt t.h.u.ố.c thì yên tâm hơn phần nào. Anh thì thấy Ôn Xu đang lặng lẽ chằm chằm, má phồng lên giận.
Có vẻ giận ?
Cố Cẩn Hành hiểu lắm. khuôn mặt phồng lên của cô thật sự đáng yêu, là đang giận thật .
Anh vốn luôn coi Ôn Xu như Tiểu Miêu để yêu thương, giống như Tiểu Bình Quả của nhà , càng càng thấy đáng yêu.
Cố Cẩn Hành nghĩ một lát, sợ Ôn Xu sẽ mách với Bùi Dữ, nên vội giải thích:
“Nếu thì nuốt thuốc. Xu Xu, em cốp xe lấy giúp một chiếc khăn mặt, ướt để lau cho Bùi Dữ nhé.”