Ôn Xu cảm nhận khí phần căng thẳng, lặng lẽ ló đầu :
“Ăn cơm nè!”
Bùi Dữ xoa đầu cô dịu dàng:
“Tình hình vẻ lắm. Ăn xong chúng rời khỏi đây luôn.”
Tiêu Dã lập tức hưng phấn:
“Đi thôi! Ra ngoài chiến một trận nào!”
Mấy chuyện mạo hiểm thế đúng gu nhất.
Cố Cẩn Hành suy nghĩ :
“Vậy để xem bản đồ , lựa hướng rút lui an nhất.”
Chuyện lớn mắt, ngoại trừ Ôn Xu và Tiểu Bình Quả, tất cả đều nhanh chóng ăn mì cho xong bắt tay chuẩn .
Cố Cẩn Hành phụ trách dò đường, lên kế hoạch lộ trình. Tiêu Dã thì tính toán những nguy hiểm thể gặp đường và cách ứng phó.
Trong lúc thảo luận, tránh khỏi cãi vã. Không khí phút chốc gợi nhớ đến thời kỳ tận thế, khi còn cùng trong văn phòng tranh luận kế hoạch đến đỏ mặt tía tai.
Chỉ mới nửa năm trôi qua, mà giờ nhớ , cứ như chuyện kiếp .
Bùi Dữ tham gia tranh luận, chỉ lặng lẽ theo dõi.
Rất nhanh, bản kế hoạch đưa đến tay , gồm ba phương án rút lui. Một là đường rừng, hai đường còn vòng qua thành phố Hợp Châu để đến hai khu đô thị khác .
Đường rừng thì ít zombie và cũng ít , nhưng khu núi Hợp Châu nổi tiếng khắp cả nước vì... nhiều khỉ. Mà khỉ vốn khó chịu tận thế, khi tiến hóa càng dễ đối phó, nên con đường loại bỏ.
Hai đường còn khác hướng nhưng đều hợp lý. Tiêu Dã rõ các mối nguy thể gặp đường và cách đối phó. Bùi Dữ xem kỹ cả hai, chọn tuyến đầu tiên.
Anh ngắn gọn:
“Thu dọn , 5 phút nữa xuất phát.”
Tiêu Dã chẳng gì để dọn, chỉ vác ba lô leo núi, bên trong vật tư.
So với , đồ của Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ nhiều hơn, chủ yếu là đồ cho hai nhóc mèo nhỏ.
Hôm nay Ôn Xu mặc một chiếc váy tím nhạt đơn giản, tóc Bùi Dữ tết thành hai bím, ngoan.
Bùi Dữ bế Ôn Xu, Cố Cẩn Hành cõng Tiểu Bình Quả, cả nhóm về phía lối thứ hai của khu cư xá.
Chọn lối vì lúc quan sát từ tầng cao, thấy bên zombie ít hơn các hướng khác.
Tiêu Dã đầu, Bùi Dữ và Ôn Xu ở giữa, Cố Cẩn Hành chốt đoàn.
Vừa mở cửa thoát hiểm, zombie bên ngoài chen ập , con đầu tiên đổ rầm xuống đất cửa suýt gãy.
Bùi Dữ lập tức xử lý đám zombie đầu tiên, Tiêu Dã lao , dọn sạch mấy con còn sót .
Dọn xong đám đầu tiên, xung quanh lập tức zombie mới tràn tới. Mùi tanh hôi bốc lên khiến ai nấy buồn nôn.
Cả một biển đầu , xác zombie la liệt, tay chân đứt lìa vung vãi khắp nơi, m.á.u xanh tanh nồng loang lổ khắp mặt đất.
Đến lúc , Ôn Xu mới sợ. Tai mèo đầu và đuôi phía dựng hết cả lên, cô ngoan ngoãn ôm chặt cổ Bùi Dữ, dám cựa quậy. Đôi mắt mèo màu hổ phách đầy kinh ngạc và cảnh giác.
Bùi Dữ vỗ lưng trấn an cô, phất tay, một trận sấm sét màu tím chớp lòe như hiệu ứng phim ảnh, kéo dài hơn chục giây. Cùng tiếng điện giật “xoẹt xoẹt”, vô zombie đổ rầm rầm xuống đất. Mùi thịt nướng lập tức lấn át mùi tanh hôi.
Ngửi thấy mùi , cả Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều nhíu mày, suýt nôn.
Khu vực phần lớn là zombie cấp thấp, di chuyển chậm. Bọn họ đ.á.n.h chạy, cố gắng tránh bao vây nữa.
Tiêu Dã càng đ.á.n.h càng hăng như lên đồng, cảnh giác cực cao. Nếu zombie cấp cao bất ngờ xuất hiện, đều là tay tiên.
Chỉ tiếc là thể rời Bùi Dữ quá xa, dị năng của mang tính công kích diện rộng, nếu cách quá xa sẽ cản trở .
Lúc đầu việc diễn khá suôn sẻ, nhưng dần dần, Tiêu Dã bắt đầu cảm thấy đuối.
Bầy zombie xung quanh họ dần xuất hiện nhiều con tiến hóa, tất cả đều như nhắm Bùi Dữ.
Thông thường, zombie phân biệt mục tiêu, thấy là cắn. zombie tiến hóa thì khác, chúng dường như chọn đối tượng, đặc biệt là dồn Bùi Dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-79-roi-di.html.]
Cố Cẩn Hành ở phía quan sát rõ ràng:
“Sao tự dưng nhiều zombie tiến hóa ?”
Bùi Dữ mặt đổi sắc, phóng hàng trăm tia sét:
“Ở đây quá lâu, chúng đ.á.n.h mùi mà kéo đến.”
Anh tiếp tục phóng sét dọn đường, đồng thời tăng cường sức mạnh dị năng, hô lớn:
“Chạy!”
Bọn zombie tiến hóa đúng kiểu chiến thuật đ.á.n.h luân phiên, khá thông minh. tiếc là lượng còn ít, đủ gây nguy hiểm thực sự. Còn zombie cấp thấp thì chẳng gì .
Tiêu Dã phấn khích như khỉ sổng chuồng, theo sát Bùi Dữ dùng chùy băng dọn đám đuổi theo phía :
“Lên nào! Sắp thoát !”
Bọn họ thực sự là giẫm lên xác zombie mà ngoài.
Không chạy bao lâu, lượng zombie xung quanh bắt đầu thưa dần. Bùi Dữ thở phào nhẹ nhõm, ngoái con đường , phía vẫn còn vô zombie đang đuổi theo.
Anh lập tức lấy một chiếc xe từ gian :
“Lên xe!”
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành phản ứng cực nhanh, mỗi chiếm một ghế phía .
Bùi Dữ đặt Ôn Xu ghế phụ, lúc zombie phía chỉ còn cách họ chừng 4-5 mét. Anh nhanh chóng nhảy ghế lái, đạp ga, chiếc xe phóng vút .
Quá kích thích.
Tim Cố Cẩn Hành đập thình thịch, lau mồ hôi trán, tay chân vẫn còn run.
May mà là lái, thì chắc đạp nhầm chân ga thành phanh luôn.
Không ai lên tiếng, khí trong xe cực kỳ yên lặng.
Mãi đến khi xe chạy bảy, tám cây , Ôn Xu mới phá vỡ sự im lặng:
“Bùi Dữ, bệnh .”
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành lập tức đầu về phía Bùi Dữ. Do góc độ, họ chỉ thấy một bên mặt đang đầy mồ hôi.
Bùi Dữ trấn an:
“Không .”
Rồi dừng xe , với Cố Cẩn Hành:
“Để các lái tiếp .”
Đường tính toán kỹ từ , ai lái cũng .
Tiêu Dã nhanh chóng nhảy ghế lái:
“Để !”
Mọi định chỗ , xe tiếp tục lăn bánh.
Cố Cẩn Hành :
“Thật sự chứ? Nhìn kiệt sức .”
Bùi Dữ Ôn Xu kéo cô lòng:
“Không , chỉ mệt thôi.”
Cố Cẩn Hành cũng gì thêm, chỉ cùng Tiêu Dã liếc một cái, ánh mắt cả hai đều mang theo lo lắng.