Tiêu Dã vẫn Bùi Dữ đến gần.
Da mặt dày, sức chịu đau , nhưng động tĩnh lúc nãy lớn, sợ Bùi Dữ phát hiện. Vì thế, vài cú đánh, nhịn nữa, đành túm lấy một góc gối ôm.
Tiêu Dã nhỏ giọng lầm bầm:
“Suỵt... Đánh thì đánh, nhưng nhỏ tiếng chút ?”
Tiểu Miêu tức c.h.ế.t, thấy gối giật, cô giữ chặt buông, còn định đá . Tiêu Dã lùi một bước, cô đá hụt.
Ôn Xu giận đến gọi Bùi Dữ đòi công bằng, nhưng còn kịp đầu hét lên, Bùi Dữ chắn ngay mặt cô.
Ôn Xu mắt sáng lên, nắm lấy vạt áo , kiêu ngạo hất cằm, hừ mạnh một tiếng về phía Tiêu Dã.
Bùi Dữ tới nơi túm lấy cổ tay Tiêu Dã, lực mạnh tới mức khiến một tên đàn ông như cũng nhăn mặt vì đau.
Tiêu Dã định phân trần, ngẩng đầu thấy nụ nhàn nhạt nơi khóe môi Bùi Dữ, lập tức cứng đờ .
Bùi Dữ lạnh nhạt :
“Ồn quá hả? Sợ phát hiện ?”
Cố Cẩn Hành cũng chạy đến, định can ngăn nhưng tiện tay, đành bên quan sát.
Tiêu Dã thả tay khỏi cái gối ôm. Vừa buông, Tiểu Miêu ôm chặt lòng, buông nữa.
“Khụ… tới để xin Ôn Xu, bắt nạt cô .”
Bùi Dữ sang Ôn Xu:
“Thật ?”
Có chống lưng , Ôn Xu lập tức lắc đầu:
“Nói dối! Anh dối!”
Đánh !
Cố Cẩn Hành thấy tình hình , định xoa dịu bầu khí:
“Hay là… xuống chuyện ?”
Không ai quan tâm tới .
Bùi Dữ buông tay Tiêu Dã , nét mặt biến mất:
“Tránh xa em .”
Nghe câu , Tiêu Dã tuy thông minh lắm nhưng cũng hiểu ý.
Anh gãi đầu hổ, nhỏ: “Biết .”
Lúc mới thật sự hiểu .
Xấu hổ c.h.ế.t mất.
Người đang yêu , lén tìm Ôn Xu xin lưng Bùi Dữ, cuối cùng còn đánh. Tuy là đ.á.n.h đơn phương, nhưng ngược tình huống mà đổi là thì cũng chịu nổi.
Tiêu Dã xoa cổ tay, giọng thành khẩn:
“Xin .”
Bùi Dữ liếc một cái, gì, bế Tiểu Miêu đang hào hứng hóng drama ghế sofa.
Cố Cẩn Hành thở phào nhẹ nhõm. Anh ngay, Bùi Dữ loại tuỳ tiện tay với khác.
Lúc , Tiểu Bình Quả nãy giờ trốn trong góc mới chậm rãi lò dò bước , ngang qua Cố Cẩn Hành thì quấn đuôi ống quần .
Cố Cẩn Hành bế nó lên, Tiêu Dã, hạ giọng :
“Nếu gia nhập đội, thì thể hiện năng lực cho Bùi Dữ thấy.”
Tiêu Dã năng lực theo dõi và phân tích , phản xạ cảnh giác cũng cao, sức chiến đấu khá . Có đội thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Dã xong, nghiêm túc suy nghĩ, ghé tai Cố Cẩn Hành nhỏ:
“Vậy vệ sĩ cho Ôn Xu nhé?”
Anh nghĩ đơn giản lắm, Bùi Dữ quan tâm Ôn Xu, bảo vệ Ôn Xu thì chẳng là đang giúp đại ca bảo vệ yêu ? Tốt quá còn gì!
Cố Cẩn Hành nhịn nữa, đ.ấ.m vai một cái:
“Cậu nghĩ đơn giản thế ? Ôn Xu mà cần bảo vệ? Với năng lực của Bùi Dữ, cần gì khác lo cho bạn gái ?”
là kịp gì mang tân binh khiến cả đội hết hồn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-78-tranh-xa-em-ay-ra.html.]
Tiêu Dã ấm ức, xoa vai nhỏ:
“ đúng là đầu óc chậm… giờ nhiệm vụ, bảo gì nấy… Cố ca, giao nhiệm vụ trực tiếp …”
Cố Cẩn Hành: “…”
Tầng họ đang ở là tầng trệt, bên ngoài cửa là đường phố. Khoảng cách giữa họ và lũ tang thi chỉ là một bức tường. Lúc ít tang thi va tường, thậm chí bám cả lên cửa sổ, áp sát trong.
Những gương mặt thối rữa, méo mó ép sát cửa kính trông như sắp nổ tung.
Cố Cẩn Hành thấy rùng , lập tức kéo rèm , che mấy gương mặt kinh dị .
Anh cau mày:
“Giờ tính đây?”
Tang thi bên ngoài quá đông, g.i.ế.c hết đợt đợt khác kéo đến, kiểu như đ.á.n.h hoài hết, khác gì chiến tranh luân phiên. Đừng và Tiêu Dã, đến cả Bùi Dữ năng lực mạnh như cũng thể cầm cự lâu dài.
Bùi Dữ lấy giấy và bút từ gian :
“Đừng hoảng. Có đồ ăn, nước, vài ngày c.h.ế.t đói . Tạm thời ở đây nghỉ ngơi, tranh thủ hồi phục. Dị năng cần nâng cấp, tinh hạch dùng thế nào cũng nhớ kỹ. Cậu đ.á.n.h thì hai ngày để Tiêu Dã huấn luyện thêm. Còn tiền công…”
Anh ngước mắt Tiêu Dã:
“ lo đồ ăn và nước uống.”
Tiêu Dã hưng phấn mặt, dám nhiều, chỉ hăng hái đáp:
“Nhất định sẽ hết luyện với Cố ca!”
Cố Cẩn Hành lập tức thấy bất .
Với tính cách “một mệnh lệnh là ngay” của tên , chẳng sắp hành hai ngày liền ?
Anh lập tức cảnh giác:
“Bùi Dữ, là để tự...”
“Đi!”, Tiêu Dã kéo một góc phòng khách, “ dọn dẹp xong , đ.á.n.h một trận nào!”
Bùi Dữ lười quan tâm, bế Tiểu Miêu một căn phòng khác.
“Tiểu Miêu xem.”
Ôn Xu chịu:
“Không! Đừng đ.á.n.h !”
Người là đánh! Người mà còn định đ.á.n.h Cố Cẩn Hành cơ mà!
Bùi Dữ dỗ dành:
“Không gì ho . Em chơi tinh hạch ? Anh dạy em hấp thụ tinh hạch nhé?”
Ôn Xu do dự, Bùi Dữ đầy nghi hoặc.
Anh mỉm :
“Hấp thụ tinh hạch xong, năng lực của em sẽ mạnh hơn nữa.”
Ôn Xu liếc Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đang khởi động chuẩn đ.á.n.h . Cuối cùng, hấp dẫn bởi chuyện nâng cấp dị năng, cô ngoan ngoãn để Bùi Dữ bế phòng.
---
Hai ngày , khi Tiểu Miêu tập trung hấp thụ tinh hạch và học thêm kiến thức xã hội, Cố Cẩn Hành thì Tiêu Dã hành hạ đến mức thâm tím, thành bao cát di động.
Sáng ngày thứ ba, tang thi bên ngoài vẫn đông như kiến. Đầu đụng đầu, n.g.ự.c dính ngực. Dù là xác sống nhưng chen chúc kiểu vẫn khiến thấy rợn .
Nếu là con sống trong cảnh đó quá lâu thì khi c.h.ế.t vì ngạt .
Sáng sớm, Bùi Dữ và Tiêu Dã leo lên tầng 15. Từ cửa sổ hành lang xuống, ngoài trừ mấy tòa nhà, thứ họ thấy chỉ là tang thi.
Gọi là “biển xác” cũng chẳng quá lời.
Hai trở nên nặng trĩu tâm trạng.
Khi trở tầng một, còn bước nhà ngửi thấy mùi gà thơm lừng. Sau đó là Cố Cẩn Hành ló đầu , thấy hai về liền vẫy tay.
“May mà các về , thì định tìm. Sao , tình hình bên ngoài thế nào?”
Tiêu Dã đáp:
“Thấy . Toàn là tang thi. Khắp nơi đều . Chỗ chắc sắp thành ‘thành phố tang thi’ .”
Không trách họ mặt mày u ám như , ai tin đó mà thấy chột chứ?