Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 77: Anh Nuôi Lớn Tiểu Miêu
Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:58
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Cẩn Hành đưa tinh hạch cho Bùi Dữ, nhưng lắc đầu:
“Do bọn g.i.ế.c thì bọn giữ .”
Cố Cẩn Hành xoay đưa tinh hạch về hướng khác:
“Cho Ôn Xu đấy.”
Tiêu Dã lập tức chen :
“ đó!”
Tinh hạch trong suốt, lấp lánh, .
Ôn Xu chớp mắt, ngẩng đầu Bùi Dữ.
Bùi Dữ :
“Cho Xu Xu đó. Em thì cứ lấy.”
Cái đuôi nhỏ của Ôn Xu hất nhẹ, lộ đầu nhọn, cô nhận lấy tinh hạch từ tay Cố Cẩn Hành, ôm lòng, sang Cố Cẩn Hành tít mắt:
“Cảm ơn .”
Bùi Dữ cúi xuống chỉnh váy cho cô, khéo léo nhét cái đuôi nhọn nhọn bên trong.
Tiêu Dã kêu lên:
“ cũng tinh hạch mà!”
Tiểu Miêu nhỏ ôm thù dai, lập tức trừng mắt một cái.
“Hừ!!”
Tiêu Dã gãi mũi, chút hổ, vài lời nhưng sợ ăn đòn.
Vì xuất hiện vài con tang thi tiến hóa, nên nhiệm vụ thăm dò tình hình ngõ cuối cùng biến thành hành động cả nhóm.
Tiêu Dã chạy , chân dài cần đợi ai, nhanh chóng đến cuối ngõ, quanh vài vòng lập tức , lắc đầu với Bùi Dữ:
“Không , nhiều tang thi lắm, mà còn đang kéo về phía ngõ nhỏ.”
Lần quy mô tang thi tụ quá lớn, cho dù dị năng của Bùi Dữ mạnh đến thì dọn dẹp cũng cực kỳ phiền, còn lo cho Cố Cẩn Hành và Ôn Xu.
Nếu chỉ một , khi giờ rời khỏi Hợp Châu .
Bùi Dữ :
“Leo cửa sổ khu dân cư , ở đó vài ngày xem tình hình .”
Họ chọn đúng căn nhà Tiêu Dã từng đó, cũng dễ dàng nhập bọn.
Dù đồng đội tạm thời thì cũng là đồng đội mà!
Vào trong phòng, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành lập tức quen tay dọn dẹp, chuyện như thành thói quen .
Mỗi đều tạo một gian sống nhất cho mèo con nhà .
Trong khi hai bận rộn, Ôn Xu chiếc ghế nhỏ, ăn quả việt quất trong tay. Tiểu Bình Quả trong lòng cô, cô đút cho một quả, một quả nữa.
Mọi đều bận, chỉ Tiêu Dã ngơ ngác, cảm giác thừa thãi.
Anh cũng giúp Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, nhưng sợ đánh, còn thì chê việc chậm, đuổi thẳng.
Không còn cách nào khác, Tiêu Dã đành yên, cho đến khi thấy Ôn Xu, mới nghĩ việc cần .
Lần xin mà cô tha thứ, xin đàng hoàng.
Cậu tin chắc chỉ cần Ôn Xu chịu cho gia nhập đội, thì nhất định !
Tiêu Dã về phía , lén liếc Bùi Dữ. May quá, đang lưng, thấy gì, an .
Tiêu Dã yên tâm, móc vài viên tinh hạch , xổm xuống mặt Ôn Xu, nhỏ giọng :
“Xin Xu Xu, là của , nhận ! Đừng giận nữa nha, tha thứ cho , hứa dám nữa!”
???
Cố Cẩn Hành nhíu mày, lời quen thật.
Rất giống lời thoại trong video dạy “Cách dỗ bạn gái khi giận” mà từng xem lúc trốn việc.
Anh còn nhớ video đó c.h.ử.i sấp mặt luôn.
Còn nữa… Xu Xu là tên mà - một đội - thể gọi ?
Cố Cẩn Hành sang Bùi Dữ. Người ngừng tay, ánh mắt lạnh băng về phía Ôn Xu.
Cố Cẩn Hành: “… Xong .”
Tiêu Dã, tự cầu phúc nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-77-anh-nuoi-lon-tieu-mieu.html.]
Dù trong lòng nghĩ , nhưng Cố Cẩn Hành vẫn bước đến cạnh Bùi Dữ, vì vẫn giữ Tiêu Dã đồng đội.
Ôn Xu thấy Tiêu Dã thì bặm môi, trừng mắt tức giận mặt :
“Đồ xa!”
Tiêu Dã luống cuống, dỗ :
“Hay cho em hết tinh hạch nha? còn một lọ trái cây ngào đường nữa, cũng cho luôn! Đừng giận mà?”
Cách càng Ôn Xu tức thêm. Cô quanh, thấy ghế chiếc gối ôm, lập tức chộp lấy định đánh.
Đừng nghĩ Tiểu Miêu ngày thường ngoan ngoãn, dịu dàng. Đó là chỉ với chủ nhân thôi, chứ khác thì vẫn cào đấy.
Tiêu Dã thấy cô định đánh, theo phản xạ tránh né, ngạc nhiên:
“Ơ kìa? Cô bé dữ quá ? xin chân thành lắm mà!”
Cố Cẩn Hành thấy cảnh đó chỉ che mặt.
Không nỡ .
Đang cảm khái, Bùi Dữ bỗng bước lên một bước. Cố Cẩn Hành hoảng, giữ , hạ giọng:
“Đợi , để Xu Xu trút giận chút . Không thì cô nhớ lâu.”
Đừng xem thường khả năng ghi thù của Tiểu Miêu.
Bùi Dữ giữ , cau mày hai đang ầm ĩ.
Có một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng .
Cố Cẩn Hành sắc mặt Bùi Dữ, tuy rõ ràng nhưng linh cảm thấy gì đó sắp nổ .
Anh ngập ngừng :
“Không quen ? Thật cũng nên để Xu Xu tiếp xúc với khác một chút. Cậu thể chăm sóc em cả đời. Nên sớm cho em cơ hội quen với thế giới ngoài ...”
Bùi Dữ đang im lặng , đến đoạn cuối thì cắt ngang:
“Ai thể nuôi em cả đời?”
Anh gì mà ? Anh đủ khả năng cho Ôn Xu một cuộc sống . Tại thể?
Nghĩ đến đó, sang cô. Lúc Ôn Xu đang tức đến đỏ mặt, cầm gối đ.á.n.h Tiêu Dã, trông đáng yêu ngây thơ. Váy cô khẽ bay lên theo nhịp, để lộ cái đuôi nhỏ xinh xinh.
Thật sự . Rất đáng yêu.
Tầm mắt Bùi Dữ chuyển sang Tiêu Dã, đang cúi đầu cam chịu đánh, đưa tinh hạch, nhỏ giọng dỗ dành Ôn Xu.
Hai họ cạnh , trông cứ như một cặp yêu đang dỗi hờn.
Giây phút , mặt Bùi Dữ lạnh tanh.
Cố Cẩn Hành để ý tới biểu cảm , chỉ thấy câu , liền sững :
“Ôn Xu là , còn là mèo của nữa. Rồi sẽ cuộc sống riêng, sẽ thích khác. Cậu thể cứ nuôi em mãi như thế ...”
Bùi Dữ nhàn nhạt đáp:
“Tiểu Miêu thích nhất .”
Cố Cẩn Hành do dự:
“... Cậu chắc em chỉ đang gọi là chủ nhân?”
Không đúng!
Anh bỗng giật , giọng trầm xuống:
“Ý là… thích Ôn Xu? Thật chứ? Cậu hiểu đó là kiểu thích nào ?”
Bùi Dữ Tiêu Dã đang năn nỉ mà thấy lòng khó chịu, bật lạnh:
“ tất nhiên .
--
(Đoạn chữ đây thuộc nội dung chính thức của chương truyện!)
Giải thích thêm về việc nữ chính từng là , cái gì cũng : Thực , điều nhắc đến khá nhiều một cách ẩn ý trong truyện, rằng nữ chính coi là một con mèo.
Đoạn rõ ràng nhất là ở chương 123, nữ chính xem là mèo con là cả một quá trình. Vì , trong giai đoạn đầu, khi mới xuyên , cô ngược thông minh hơn và suy nghĩ, hành động giống hơn. Chuyện Xu Xu ban đầu kháng cự việc Bùi Dữ mật với hình dáng mèo của cô cũng là một ví dụ.
Mặt khác, điều mà truyện đến là: việc linh hồn xuyên cơ thể động vật chắc chắn sẽ ảnh hưởng. Xu Xu là một linh hồn từ thế giới khác, giống như việc Tiểu Miêu nhắc đến chuyện trọng sinh những lời thầm kín về kiếp mà nam chính , Xu Xu cũng sẽ ý thức của thế giới bài xích.
Việc cô coi là mèo thực là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể. Tóm !! Mọi cứ xem Xu Xu như một con mèo là !!
(Thực , những điều nhắc đến trong truyện, lẽ sẽ giúp dễ hiểu hơn về hành vi của nữ chính khi biến thành . Lỗi là do !! Chỉ lo những tình tiết ngọt ngào thôi!!)