Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 74: Tiểu Miêu Hôn Hôn

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Xu nghiêng đầu, “Không .”

Bùi Dữ vòng tay ôm eo cô, kéo cô lên đùi , “Vậy Tiểu Miêu nghỉ chút .”

Chiếc váy xanh nhạt xòe rộng phủ lên đùi , cái đuôi mèo giấu váy thõng xuống giữa hai chân Bùi Dữ, lông mềm mịn khẽ cọ đùi .

Ôn Xu vòng tay qua cổ , ngửa đầu hỏi: “Bùi Dữ hôm nay mệt lắm hả?”

Bùi Dữ xoa cái đuôi của cô đáp: “Không mệt.”

Tiểu Miêu lườm một cái, giọng uể oải: “Lại gạt mèo nữa!”

Bùi Dữ khẽ : “Tiểu Miêu dỗ một cái là hết mệt liền.”

Hả?

Cố Cẩn Hành suýt tưởng nhầm, nhịn liếc .

Cái tên đúng là hổ!

Ôn Xu cau mày, đôi mắt long lanh đầy thắc mắc, nghiêng đầu "dỗ" chủ nhân kiểu gì.

Khi còn là mèo thì thể dụi dụi nũng nịu, hoặc chơi với cây chọc mèo. thành … hình như thể chơi kiểu đó nữa.

Tiểu Miêu rầu rĩ suy nghĩ, lâu lâu lén Bùi Dữ một cái, bộ dạng mềm đáng yêu, thể tả nổi.

Bùi Dữ tựa lưng ghế, ánh mắt dịu dàng sủng nịch cô. Anh đang tò mò xem cô nàng ngốc nghếch sẽ dỗ kiểu gì.

Chắc là sẽ đưa bụng để xoa, hoặc dúi cái đuôi tay , hoặc ghé tai gọi “chủ nhân”… Dù là kiểu nào, Bùi Dữ cũng mong chờ.

Anh nghĩ ngợi thả hồn chỗ khác, nhớ chuyện kiếm vật tư hôm nay.

lúc đó, thứ gì mềm mềm dán lên mặt .

Bùi Dữ bừng tỉnh, đối diện với khuôn mặt phóng to của Tiểu Miêu ngay mắt, cả giật .

Chiếc đuôi mèo lúc đầu còn cong cong lên, giờ chậm rãi rũ xuống.

Ôn Xu chăm chú , vòng tay qua cổ thơm nhẹ một cái, đó thẳng dậy, phản ứng của .

Bùi Dữ thấy ánh mắt tò mò của cô, nhịn đưa tay che đôi mắt long lanh .

“Không .”

Tiểu Miêu kéo tay xuống, thấy tâm trạng Bùi Dữ vẻ tệ, cô liền vui vẻ định nhào lên ôm tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-74-tieu-mieu-hon-hon.html.]

Bùi Dữ nhân lúc cô nhào tới thì ôm chặt cô lòng, thấp giọng : “Em động tác ý nghĩa gì ?”

Thể hình của hai vốn chênh lệch, giờ Ôn Xu ôm trong lòng trông như một đứa trẻ con, mềm mại, nhỏ nhắn, nhẹ tênh.

Anh ôm cô chặt, nhưng vẫn giữ lực đủ khiến Tiểu Miêu thấy dễ chịu. Cô gọn trong n.g.ự.c , chơi đùa với sợi dây cột tóc.

“Biết chứ.”

Lúc hóa hình, ngày nào Bùi Dữ chẳng hôn cô!

Bùi Dữ xoa nhẹ phần cuối đuôi cô: “Không tùy tiện hôn khác, nhớ ?”

“Vâng !”

Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, đưa đầu qua, “Xoa đầu .”

Bùi Dữ , “Đây cũng tính là dỗ hả?”

Ôn Xu đáp: “Dạ!”

Bùi Dữ bắt đầu xoa từ vành tai cô, nhẹ nhàng vuốt xuống , lực tay mềm.

Ôn Xu khẽ “A!” một tiếng.

Bùi Dữ lập tức rút tay , “Sao ?”

Ôn Xu che tai , nước mắt lưng tròng, gì.

Bùi Dữ nhíu mày, “Anh đau em ?”

Thật xoa phần đỉnh tai mèo thì , nhưng chạm đến phần gốc thì sẽ cảm giác tê tê như điện giật, kỳ lạ.

Tiểu Miêu cảm giác đó, hỏi thì liền gật đầu theo phản xạ.

Bùi Dữ xin : “Anh xin , đau lắm ?”

Ôn Xu rụt rè chạm thử tai, cảm giác tê dại biến mất, lập tức vui vẻ dựng đuôi lên, “Không đau nữa!”

Bùi Dữ phì , cảm xúc của Tiểu Miêu đều thể hiện hết mặt, đáng yêu vô cùng.

Anh hỏi: “Đói ? Ăn mì nhé?”

Ôn Xu leo xuống khỏi đùi , “Mèo đói .”

Xem như dỗ xong ha.

 

Loading...