Bùi Dữ khẽ gãi mũi, dọn chiếc ghế tựa bên sofa xuống, gì.
Buổi tối vẫn chia phiên gác như cũ. Bùi Dữ trực ca đầu, Cố Cẩn Hành trực nửa đêm.
Lúc họ đang nghỉ ngơi, phía cửa hàng đối diện, Tiêu Dã ăn xong tô mì gói còn nóng hổi. Mì lấy từ trạm xăng, lúc đó tiếc nỡ bỏ nên mang theo nguyên thùng.
Tiêu Dã ăn liền ba gói, thêm hai cái bánh mì tu luôn một chai nước, cuối cùng cũng cảm thấy no. Anh lên, liếc mắt về phía bên Cố Cẩn Hành.
Anh thật hiểu nổi, hai cứng rắn cho nhập nhóm?
Tiêu Dã thở dài một tiếng, cụp đuôi góc, quăng ba lô xuống đất gối đầu, chuẩn ngon lành ngủ một giấc.
Thật sự … là tìm cách tay với tên “Lâm Tĩnh Thủy” ?
Trước tận thế bao cầu cạnh tìm giúp đỡ.
Đêm xuống, thành phố Hợp Châu yên ắng lạ thường. Đám zombie mất dấu Bùi Dữ và nhóm của , tiếp tục trôi dạt về phía trung tâm thành phố.
Khu trung tâm hơn ngàn sống sót. Nếu dùng xác zombie tường thành, hoặc nhờ thời tiết mưa to, thì gần như thể nào che hết "mùi ".
Zombie với cũng cách giao tiếp, dù con thể chứng minh điều đó.
Càng nhiều zombie bạn gọi tới, dần dần tụ Hợp Châu. Trong đó cũng ít bóng dáng zombie tiến hóa.
Lý do Bùi Dữ và nhóm đụng trúng zombie tiến hóa là vì tụi nó phần lớn đều núp trong trung tâm thành phố, ở chỗ mùi đậm đặc nhất, rình cơ hội tấn công.
Sáng hôm , trời hửng sáng, Ôn Xu tỉnh.
Tiểu Miêu tối qua ngủ sớm, nên giờ cũng dậy sớm. Mở mắt thấy chủ nhân ngủ gục bên cạnh sofa.
Ôn Xu dụi mắt, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu Bùi Dữ, giọng mềm như kẹo bông:
“Bùi Dữ, em đói.”
Vừa thấy nàng cử động, Bùi Dữ lập tức tỉnh. Còn kịp mở mắt, vỗ đầu.
Anh dậy, vẻ mặt phức tạp.
Lớn , đây là đầu tiên đập đầu tỉnh dậy.
Ôn Xu ngáp một cái, leo xuống khỏi sofa, hẳn lòng , ôm cổ, nghiêng đầu dụi :
“Đói .”
Bùi Dữ hồn, một tay ôm eo nàng:
“Được , nhưng tiên rửa mặt .”
Trong lúc hai chuyện, Cố Cẩn Hành cũng tỉnh. Trời sáng hẳn, mới chợp mắt chút, vốn cũng ngủ sâu. Thấy hai chuẩn rửa mặt, cũng theo.
Bữa sáng là bánh bao cải thảo và sủi cảo hấp. Tiểu Bình Quả thì vẫn ăn đồ hộp quen thuộc.
Cố Cẩn Hành đang ăn thì nhịn ngáp một cái:
“Tối qua tra bản đồ , trung tâm thành phố cái trung tâm thương mại lớn nhất. Ở đó chắc nhiều cửa hàng thời trang nữ lắm, nhưng cũng là địa bàn của dị năng giả hệ băng.”
Bùi Dữ đưa cho một chai nước, đưa Ôn Xu hộp sữa chua:
“Cách trung tâm một chút còn một trung tâm thương mại nữa. Chúng đến đó xem .”
Lần đến Hợp Châu, mục đích chính là chuẩn đồ dùng cho Ôn Xu, đó mới tính đến chuyện tìm zombie tiến hóa.
Trung tâm thành phố thì nhất định ghé. Zombie ở đó nhiều, xác suất gặp zombie tiến hóa cũng cao hơn.
Cố Cẩn Hành nhét thêm mấy cái sủi cảo miệng, tìm vị trí trung tâm thương mại :
“Hơi xa đấy, cỡ bảy tám cây . Chúng lái xe đến hả?”
Bùi Dữ gật đầu:
“ sẽ lái. Chắc hơn nửa tiếng là tới. Cậu tranh thủ chợp mắt thêm chút .”
Cố Cẩn Hành đúng là mệt thật, nhét thêm hai cái sủi cảo miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-71-tieu-da-sung-so.html.]
Cùng thức nguyên đêm mà Bùi Dữ vẫn tỉnh như sáo, còn thì rã rời.
Ăn sáng xong, Bùi Dữ giúp Ôn Xu buộc tóc hai bên, đội cho cô cái mũ rộng vành, đó thu dọn đồ trong cửa hàng quần áo, gom hết những thứ thể dùng cất gian.
Cố Cẩn Hành đợi xong, mở cửa kính , nhanh chóng né sang một bên.
Cửa kính mở, đám xác zombie điện giật hôm qua lập tức đổ rạp trong tiệm, trông như một đống xác khô buổi sáng mà buồn nôn.
Bọn họ lập tức rời cửa hàng, lên xe khởi hành đến điểm tiếp theo.
Nhóm Bùi Dữ rời , vài giây Tiêu Dã cũng lái xe theo. Xe lúc ở trạm xăng còn ngầu, giờ đầu xe móp méo, hiển nhiên tông ít zombie, trông đúng là “xe thương chiến đấu”.
Dự tính là chạy thẳng đến nơi, nhưng chẳng mấy chốc, cả nhóm phát hiện đường nhiều xe bỏ chắn ngang.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành mỗi bế Tiểu Miêu xuống xe, đ.á.n.h zombie tiến về mục tiêu.
Tiêu Dã phía thấy thế, cảm thấy cơ hội đến , lập tức xuống xe đuổi theo.
Tiêu Dã la lớn:
“Hai em ơi! Lúc giúp đấy! Cho một cơ hội thể hiện …”
“Bùm! Bùm!”, tiếng điện xẹt vang lên. Tiêu Dã trợn mắt há hốc mồm quanh, thấy mấy con zombie Bùi Dữ điện giật cháy khô, còn xong câu im bặt.
Má ơi.
Thật sự khác hẳn khi qua ống nhòm với xem trực tiếp!
Tiêu Dã ánh mắt lạnh lùng mang theo áp lực của Bùi Dữ, lập tức hưng phấn:
“Bro bá đạo quá! Cho theo học hỏi với!”
Bùi Dữ: “……”
Anh nhíu mày, xoay tiếp tục .
Tính cho Tiêu Dã khó mà lui, ai ngờ càng đuổi càng hăng.
Tiêu Dã thì ánh mắt đụng trúng khuôn mặt nhỏ của Ôn Xu.
Tiểu Miêu rõ ràng thấy trong mắt hiện lên hai chữ "bối rối", nhịn cong cong đôi mắt hạnh xinh , cái đuôi phía cũng khẽ vểnh lên một chút, chỉ là váy đè nên rõ, Bùi Dữ cũng để ý.
[Cô gái xuất hiện từ lúc nào ?]
[Thế con mèo tam thể chân ngắn ?]
Tiêu Dã nhíu mày, ánh mắt dừng Bùi Dữ thật lâu, tìm mãi thấy con mèo nhỏ đó, sang phía Cố Cẩn Hành, chỉ thấy Tiểu Bình Quả.
[Gì kỳ ?]
[Không Bùi Dữ cưng chiều con mèo đó lắm ?]
[Sao giờ mèo biến mất, ôm theo một cô gái?]
Tiêu Dã mơ màng đối diện ánh mắt Ôn Xu nữa, phát hiện đôi mắt cô bé giống y chang mắt con mèo .
[Ờm… truyện thế ?]
[Không… thể nào…]
Nghĩ hoài , Tiêu Dã đành bỏ cuộc, ngẩng đầu thấy Ôn Xu còn đang , liền lấy mảnh băng , dùng con d.a.o nhỏ mang theo khắc một đoá hoa băng đưa cho cô xem.
Mắt Tiểu Miêu lập tức sáng lên, lặng lẽ buông một tay khỏi Bùi Dữ, vươn tay về phía Tiêu Dã.
Tiêu Dã thấy cô dễ thương như , nghĩ chắc đang yêu đương với Bùi Dữ, liền bước tới vài bước, đặt bông hoa băng tay Ôn Xu thì…
Bùi Dữ đột nhiên , thấy hai sát rạt, sắc mặt lập tức tối sầm.
Tiêu Dã vội giơ hai tay lên:
“ gì ! Chỉ là khắc hoa băng tặng bạn gái chơi thôi!”
Nói xong câu đó, Bùi Dữ lập tức mặt đen như đáy nồi.