Lúc đầu Ôn Xu còn đang để ý mấy con tang thi ngoài , nhưng khi thấy Bùi Dữ lấy nồi thì cô lập tức quan tâm nữa, ôm lấy tay Bùi Dữ, lắc nhẹ một cách thiết, ngẩng đầu đầy mong chờ hỏi:
“Miêu Miêu dùng dị năng ?”
Giọng cô mềm mại, mang theo chút nũng nịu, như sợ đồng ý.
Bùi Dữ suýt nữa thì lấy nước khoáng trong gian , bật :
“Được chứ, để Miêu Miêu vất vả .”
Anh gần như quên mất là Tiểu Miêu bây giờ cũng dị năng, chủ yếu vì dị năng của cô quá yếu, nên quên mất.
Tiểu Miêu phấn khích, cái đuôi phía ngoe nguẩy đầy vui vẻ:
“Miêu Miêu thấy vất vả !”
Cố Cẩn Hành bộ dạng Bùi Dữ đang dỗ con nít, khẽ thở dài lắc đầu.
Anh nghĩ, nếu tên con thật, chắc gì kiên nhẫn như .
Ôn Xu là bé mèo yêu sạch sẽ, khi dùng dị năng, cô còn rửa tay sạch sẽ, mới bắt đầu dùng năng lực để tạo nước trong nồi.
Lần đầu chuyện , ánh mắt cô chăm chú, chút căng thẳng khi nước trong nồi. Một lát , trong nồi bắt đầu một lớp nước nhàn nhạt dâng lên.
Vì còn quen, lúc thì nước nhiều, lúc ít, mỗi nước đột nhiên nhiều lên, cô giật , hai tai mèo đầu khẽ run run, cả cái mũ đầu cũng động theo.
Bùi Dữ nhịn , đưa tay xoa xoa cái đuôi mềm mại xù lông của cô:
“Được , Xu Xu giỏi lắm.”
Ôn Xu còn dừng , nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay về, khen thì vô cùng vui vẻ:
“Miêu Miêu cũng hữu dụng nha.”
Bùi Dữ gật đầu:
“Tất nhiên . Dù Miêu Miêu dị năng thì cũng hữu dụng.”
Nói lấy mấy con cua sống trong gian , thả nồi nước đang sôi. Mấy con cua đều buộc gọn gàng, con nào con nấy to bằng lòng bàn tay , là tươi.
Ôn Xu vui đến mức cái đuôi dựng cao hơn nữa, rúc sát Bùi Dữ, túm lấy tay áo , mắt long lanh, ghé tai thì thầm:
“Chủ nhân là nhất, là Miêu Miêu thích nhất.”
Trước Bùi Dữ từng dặn cô là ngoài thì đừng gọi là “chủ nhân”, cô vẫn nhớ, nhưng lúc nhịn , liền khẽ gọi lén một tiếng.
Chỉ một câu nhẹ như , tai của Bùi Dữ lập tức đỏ ửng. Không rõ là vì lời cô , vì thở của cô phả lên tai nữa.
Anh bộ như gì, đưa cho Tiểu Miêu một viên kẹo sữa màu hồng nhạt,
“Thưởng cho Xu Xu.”
Tiểu Miêu cầm lấy kẹo, vui vẻ mở cho ngay miệng.
Chờ ăn xong kẹo thì nồi cua cũng chín .
Cố Cẩn Hành trong lúc hai thì thầm với , im lặng cắt gừng thành hạt lựu, chia chén của từng , thêm nước tương, chuẩn nước chấm xong xuôi.
Tối nay Tiểu Bình Quả cũng ăn đồ nấu chín. Cố Cẩn Hành còn nấu riêng cho nó một nồi mới, gồm tôm và thịt ức gà. Lúc chín, lấy cái chén nhỏ chuyên dụng cho Tiểu Bình Quả, xé thịt ức gà bỏ , tôm thì lột vỏ đặt lên , đó rót thêm một bình sữa dê nữa.
Gần đây Tiểu Bình Quả ăn ít , nên khẩu phần cũng điều chỉnh đủ để lãng phí.
Sau khi lo xong phần ăn cho Tiểu Bình Quả, nồi cua cũng chín. Bùi Dữ gắp hết cua đĩa, chuẩn một nồi nước mới để luộc mì.
Lúc Tiểu Miêu chằm chằm đĩa cua, quên chuyện từng tạo nước. Bùi Dữ cũng nhắc nhở, trực tiếp dùng nước trong gian, thấy cô đưa tay định lấy cua thì lập tức ngăn :
“Để xử lý cho, Xu Xu chỉ cần chờ ăn thôi.”
Ôn Xu đĩa cua, l.i.ế.m môi, đôi mắt ánh hổ phách đầy thèm thuồng, như rõ bốn chữ “Miêu Miêu ăn”.
Cố Cẩn Hành ho nhẹ hai tiếng, giấu ý , nhận lấy nồi từ tay Bùi Dữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-69-mieu-mieu-sieu-huu-dung.html.]
“Cho em ăn một con , để nấu mì cho.”
Bùi Dữ liếc Tiểu Miêu đang thèm thuồng, đưa nguyên liệu nấu mì cho Cố Cẩn Hành, bắt đầu bóc cua cho cô.
Thật với điều kiện của thì cần tự tay những chuyện , nhưng nghĩa là . Chỉ là tay nghề quen, động tác chậm, Tiểu Miêu sốt ruột tự lấy mấy .
Thấy , Bùi Dữ quyết định đ.á.n.h lạc hướng cô:
“Xu Xu đầu tiên ăn cua, chụp ảnh kỷ niệm ? Tự chụp thử xem?”
Ôn Xu hề chụp, cô vỗ vỗ bụng, cua nuốt nước miếng:
“Miêu Miêu đói.”
Bùi Dữ bất đắc dĩ tăng tốc, lúng túng:
“Rồi , sắp xong .”
Thật tốc độ của cũng chậm, chỉ là Tiểu Miêu một giây cũng đợi, nên cảm giác như đang chậm.
Bóc cua cũng quá khó, gỡ xong cho chén sạch, để cô ăn .
Ôn Xu vụng về dùng muỗng xúc một miếng đưa miệng, mắt lập tức sáng rỡ, tai mèo đầu động liên tục:
“Ngon quá!”
Bùi Dữ thấy cô ăn vui vẻ cũng theo, định bóc con thứ hai thì tiếng tang thi tụ tập ngoài cửa. Không nhiều, chắc là mùi nhè nhẹ dẫn tới.
Anh dậy giải quyết bọn tang thi ngoài cửa, tiện thể quan sát tình hình bên ngoài.
Cửa tiệm đối diện cũng đầy xác tang thi, ngoài đường còn thứ gì khác ngoài đám xác sống.
Sau khi chắc chắn an , Bùi Dữ về ngay. Anh sợ Tiểu Miêu ăn nhanh quá, gấp gáp giục .
Quả nhiên xuống, Ôn Xu đưa muỗng qua:
“Bùi Dữ ăn .”
Bùi Dữ sững , do dự một chút , lắc đầu:
“Xu Xu ăn , lát nữa ăn .”
Ôn Xu nghiêng đầu , vẻ khó hiểu:
“Anh ăn hả?”
Cô thật sự hiểu nổi, món ngon như mà ăn.
Bùi Dữ:
“Phần là đặc biệt dành cho Xu Xu mà.”
Tiểu Miêu chớp mắt mờ mịt, gật đầu, tiếp tục ăn tiếp.
Cua là món lạnh, thể chất Ôn Xu yếu nên thể ăn nhiều. Sau khi bóc cho cô hai con, mấy con còn thì chia với Cố Cẩn Hành.
Ôn Xu ngoan, lời ăn thêm, nhưng vẫn chằm chằm hai họ ăn, nuốt nước miếng.
Thế là Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành chỉ thể ăn nhanh hơn. Ánh mắt thèm thuồng của Tiểu Miêu thật sự quá đáng yêu, ăn nhanh thì cũng mềm lòng mất.
Ăn tối xong, Bùi Dữ theo thói quen giúp Ôn Xu lau mặt và tay:
“Trong tiệm cả đồ nam và nữ, Xu Xu thấy mấy cái váy treo ở ? Lát thử mặc xem nhé?”
Ôn Xu ôm cái đuôi về , giọng ngoan ngoãn:
“Miêu Miêu để ý lắm.”
Lúc mới , cô chỉ chú ý đến đám tang thi, mải mấy con cua. Giờ ăn xong , cô chỉ ngủ thôi.