Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 67: Tiểu Miêu Dỗi Hờn

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:48
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết quá nóng, đến mức cả Tiểu Miêu cũng chẳng còn ăn, huống chi là Tiểu Bình Quả vốn chẳng mặn mà gì với chuyện ăn uống.

Buổi sáng Ôn Xu mới học cách dùng đũa, giờ tuy thể sử dụng nhưng vẫn quen, nên ăn chậm. Mà Tiểu Miêu là đứa chẳng kiên nhẫn, cố gắng ăn nửa bát bực , ăn nữa.

Cô đưa bát đũa cho Bùi Dữ:

“Không ăn nữa.”

Nóng quá.

Cái đuôi mèo dán eo, ngứa ngáy khó chịu, dính dính khiến phát bực.

Bùi Dữ sợ cô say nắng, nhận lấy bát đặt lên bàn, định bế cô về xe nghỉ.

“Cẩn Hành, xung quanh giúp một chút, chắc Ôn Xu đồ .”

Cố Cẩn Hành đáp :

“Ừ, .”

Ban nãy đối diện xe, giờ thì tự giác chuyển , bên cửa sổ. Mấy cửa sổ xe đều dán kính chống trộm, thể quan sát bên ngoài nhưng ai thấy trong xe.

Ôn Xu vươn tay nắm lấy cái đuôi đang đung đưa lưng, rưng rưng :

“Nó bắt nạt em.”

Bùi Dữ nhanh chóng về phía thùng xe, dỗ dành:

“Được , để đồ cho Tiểu Miêu ngay đây.”

Trong xe điều hòa mát lạnh, bên trong cô thấy dễ chịu hơn hẳn. Bùi Dữ giúp cô cởi áo khoác, lộ đôi chân trắng trẻo thon dài. Bắp đùi của cô đỏ ửng lên vì nóng, ngay cả chỗ cái đuôi quét qua cũng ửng đỏ thành mảng lớn.

Cô chỉ mặc hai lớp quần áo, áo khoác gió và sơ mi. Giờ chiếc sơ mi trắng ướt mồ hôi, dính sát , đường cong cơ thể hiện rõ.

Lúc Tiểu Miêu mới chợt nhận ... lộ, lúng túng ôm áo khoác ngực, chỉ để lộ đôi chân và xương quai xanh.

Bùi Dữ để ý chuyện đó, cau mày những vệt đỏ đùi cô:

“Xu Xu, lưng , xem lưng em thế nào.”

Ôn Xu ngoan ngoãn xoay . Cái đuôi lông mượt mồ hôi ướt, lông xẹp xuống từng sợi, trông tơi tả.

Bùi Dữ nhẹ nhàng ấn đuôi cô xuống, vén áo sơ mi lên một chút, thấy lưng cô chi chít vết đỏ vì gãi ngứa. Làn da trắng mịn của cô khiến những vết đỏ càng thêm rõ ràng, mà xót.

Anh lấy khăn bông lau mồ hôi lưng cho cô. Trong gian của sẵn quần áo, nhưng chẳng cái nào hợp với Ôn Xu. Muốn cô dễ chịu thì nhất là mặc váy dài qua gối, váy đủ rộng để cản trở cái đuôi. Như đuôi dù hất lên cũng kéo váy theo.

Xe mát, tâm trạng Tiểu Miêu cũng hơn. Cái đuôi giữ lấy thì khẽ động đậy, chóp đuôi khéo quét qua tay Bùi Dữ.

Ôn Xu , định bắt lấy cái đuôi.

Bùi Dữ nhẹ nhàng giữ tay cô :

“Tiểu Miêu ngoan, phía tự em lau , ?”

Ôn Xu gật đầu như gà mổ thóc:

“Tiểu Miêu !”

Bùi Dữ bất giác bật , đưa khăn bông cho cô:

“Lau cẩn thận một chút, là dễ cảm lạnh lắm. Cảm uống thuốc, mà uống t.h.u.ố.c thì ăn ngon , đến cả cua cũng ăn.”

Ôn Xu tròn mắt, ngoan ngoãn đặt áo khoác qua bên, vụng về lau mồ hôi, lẩm bẩm:

“Tiểu Miêu ăn cua...”

Bùi Dữ cầm khăn ướt lau cái đuôi cho cô. Khi gần tới gốc đuôi, do dự dừng tay, lấy từ gian một chiếc áo ba lỗ và một áo sơ mi tay ngắn.

“Tiểu Miêu thể tự quần áo ?”

Tiểu Miêu lúi húi nghịch khăn, lặp bung như trẻ con chơi đồ chơi. Nghe Bùi Dữ hỏi, cô ậm ừ đáp hai tiếng lấy lệ.

Anh đặt đồ bên cạnh cô:

“Đầu tiên mặc cái tay, mới mặc cái tay. Nhớ ?”

Tiểu Miêu gật đầu lia lịa, thèm ngẩng lên.

Bùi Dữ gõ nhẹ lên trán cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-67-tieu-mieu-doi-hon.html.]

“Đưa khăn đây, đồ .”

Ôn Xu ôm đầu, mặt đỏ hồng, mắt ánh nước một cái đầy tủi , tình nguyện giao khăn .

Bùi Dữ cũng nỡ đ.á.n.h cô mạnh, thấy cô vẻ đáng thương xoa xoa trán cô:

“Nghe lời , lát nữa cho ăn kẹo.”

Vừa ăn, mắt cô sáng rỡ, đẩy đẩy :

“Vậy ngoài , Miêu Miêu đồ.”

Bùi Dữ đẩy khỏi thùng xe, tiện tay đóng cửa để che chắn bên trong.

Tham ăn thật, đồ ăn là đổi hẳn…

Anh thầm thở dài, cảm thấy cô "dùng xong vứt". Lòng hụt hẫng.

Lần đầu tự đồ, tay chân Ôn Xu vụng về, loay hoay mãi mới mặc xong hai lớp áo, cổ áo lệch hẳn, lớp trong còn kéo xuống, lộ vòng eo trắng nõn.

Cô cúi đầu chỉnh từng chút một, gọi phía :

“Mặc xong ạ.”

Cốp xe mở , Bùi Dữ sơ qua, giúp cô cài hết cúc áo ngoài .

Ôn Xu vỗ vỗ đùi, ôm lấy tay , nhỏ giọng :

“Muốn mặc quần...”

Cái đuôi của cô thể nhét trong quần . Bùi Dữ suy nghĩ một chút gật đầu:

“Vậy để rạch phần quần, cho đuôi ló ngoài.”

Quần của Bùi Dữ rộng, nhưng dây lưng to. Tiểu Miêu mặc , quỳ xuống một cái là quần tuột xuống, nhưng nhờ đuôi nên rớt hẳn.

Bùi Dữ đành lấy sợi dây buộc cố định thành một nút nhỏ.

Mặc xong quần còn lấy áo sơ mi buộc quanh eo để che đuôi.

Anh sờ sờ đuôi cô:

“Có thấy thoải mái ?”

Ôn Xu lắc đầu, cảm giác Bùi Dữ vui, liền nhào lòng , ôm eo ngước mặt lên hỏi:

“Bùi Dữ giận ?”

Bùi Dữ sững , nhẹ:

“Không , đừng ôm , đầy mồ hôi.”

Ôn Xu tin:

“Thế tại giận?”

cũng chắc chắn của Tiểu Miêu .

Lần Bùi Dữ thật sự bật , hôn cô một cái nhưng nghĩ giờ Tiểu Miêu thành , tiện mấy chuyện đó. Cuối cùng chỉ xoa nhẹ mặt cô.

“Thật sự giận. Hôm nay Tiểu Miêu còn tự đồ nữa, giỏi lắm. Thưởng cho Tiểu Miêu đồ ăn vặt, chịu ?”

Ôn Xu lập tức đổi chủ đề:

“Ăn gì ?”

Bùi Dữ vuốt tai mèo của cô:

“Muốn ăn chocolate thạch trái cây?”

Ôn Xu nghĩ ngợi một lát:

“Chocolate.”

Anh lấy chocolate đưa cho cô, khen ngợi, đưa luôn điện thoại để cho cô, mới rời .

Bên ngoài bát mì của còn ăn xong, chắc giờ cũng nở tung .

 

Loading...