Tiêu Dã nhiều mì gói như , nhưng nhiều vật tư khác. Cuối cùng đành nhường cho đối phương một đống đồ. Khi ở trạm xăng thả , thì Bùi Dữ và lái xe xa .
Tiêu Dã cau mày, sớm chuẩn thêm chút mì gói còn hơn, giờ thì , phân tích đường nước bước của hai Bùi Dữ.
Anh thật sự động não chút nào.
Khu vực xung quanh trạm xăng trong vòng một cây khá ít zombie, nhưng càng xa thì lượng zombie tăng dần, và các cửa hàng ven đường cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Bùi Dữ tìm một đoạn đường vắng để dừng xe, : “Ăn trưa , ăn xong tiếp tục .”
Cố Cẩn Hành gật đầu, lấy từ chỗ Bùi Dữ mấy món cần thiết cho bữa trưa, đó ôm cả đống đồ xuống xe. Tiểu Bình Quả cũng theo , bước tao nhã, chạy vòng quanh xe như đang tuần tra.
Trên xe chỉ còn Bùi Dữ và Ôn Xu. Bùi Dữ đầu hàng ghế , thấy Tiểu Miêu đang trốn phía đống chăn gối, nửa khuôn mặt thò ngoài, hai tai mèo đầu còn động đậy. Vừa thấy Bùi Dữ , cô bé liền rụt ngay mặt .
Bùi Dữ buồn , nhẹ nhàng rời khỏi ghế lái, nhanh chân phía xe.
Ôn Xu trốn một lúc lâu, thấy Bùi Dữ gọi , liền vui thò đầu . hàng ghế ai cả, qua cửa sổ cũng chỉ thấy Cố Cẩn Hành đang bận rộn chuẩn đồ ăn.
Tiểu Miêu do dự, định bò lên hàng ghế xem Bùi Dữ trốn , thì nắp cốp xe mở . Ánh nắng gay gắt chiếu sáng cả khoang xe, khiến cô giật kịp chạy Bùi Dữ ôm lấy, đè lên chiếc nệm mềm mại.
Ôn Xu lập tức còn sợ nữa, còn định đá cho một phát. chiếc áo khoác dài quá rộng, khiến lực đá giảm đáng kể, trông như chỉ nhẹ nhàng giẫm lên đùi .
Bùi Dữ mặt vẫn bình thản, đưa tay vuốt mái tóc rối của Ôn Xu:
“Sao còn giận nữa?”
Tiểu Miêu ngẩng cằm lên, hừ hừ hai tiếng:
“Anh dữ quá!”
Bùi Dữ bật :
“Anh nên nghiêm với em ? Hai cái tai mèo lòi cả ngoài, nếu để khác thấy em là mèo biến thì bây giờ?”
Lúc ở trạm xăng, khoang xe khá tối, Tiểu Miêu quỳ xuống, hai tai gần như dính sát trần xe. Lúc đó gã đàn ông chỉ chú ý đến khuôn mặt của Ôn Xu nên để ý đến hai cái tai mèo, nếu thì phát hiện .
Thật dù phát hiện cũng , chỉ cần lộ rõ ràng mặt con thì vẫn thể giải thích linh tinh cho qua.
đời lắm chuyện bất ngờ, mà Ôn Xu thì xinh , mang thêm tai mèo nữa thì càng dễ khiến nghĩ linh tinh. Bùi Dữ chấp nhận việc ai đó Ôn Xu bằng ánh mắt kỳ quặc.
Ôn Xu sờ sờ đầu, lí nhí :
“Tại cái mũ to quá …”
Là cái mũ. Tiểu Miêu sai!
Bùi Dữ quanh xe, thấy cái mũ cả, bèn lấy một cái mới từ trong gian đội cho cô:
“Từ giờ che tai và đuôi mèo kỹ , ?”
Ôn Xu kêu meo meo giẫm nhẹ lên đùi :
“Biết .”
Ôn Xu vẫn , áo khoác quá dài nên cũng mang giày, lên xuống xe đều do Bùi Dữ bế.
Bùi Dữ bộ dạng chịu lời của cô, thương bất lực, chỉ thể thở dài, đưa tay nựng nựng má cô bé:
“Ăn cơm .”
Giữa trưa nắng gắt, chiếu khiến da rát. Tiểu Miêu áo khoác bao kín, cháy nắng, nhưng vẫn nóng, nóng đến mức ủ rũ, cảm giác như cái đuôi dính cả đùi vì mồ hôi.
Mặt Ôn Xu cũng đỏ bừng lên:
“Bùi Dữ, nóng quá.”
Bùi Dữ vỗ nhẹ lưng cô để trấn an:
“Ăn xong là về xe bật điều hòa liền. Trưa nay ăn mì trứng cà chua, chua chua ngọt ngọt, Xu Xu thích ?”
Ôn Xu ăn nhưng nóng quá lười ăn, chỉ uể oải ôm cổ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-66-tieu-mieu-thuc-tinh.html.]
“Nóng…”
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành mặc áo cộc quần đùi còn thấy nóng, huống hồ Ôn Xu còn quấn cả cái áo gió to đùng.
Nóng thế , cô bé chơi nước.
Giá mà nước thì quá, chơi thì chơi .
Tiểu Miêu đang nghĩ lan man thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh. Không kiểu ẩm dính của mồ hôi mà là cảm giác mát dịu, dễ chịu.
Ôn Xu ngạc nhiên buông cổ Bùi Dữ , cúi đầu lòng bàn tay . Trên tay là những giọt nước lấp lánh, còn nhỏ giọt xuống nữa. Mắt cô sáng lên, vui vẻ reo lên:
“Bùi Dữ! Nước!”
Bùi Dữ bất ngờ, lập tức hiểu , mỉm xoa đầu Tiểu Miêu:
“Xu Xu cũng dị năng .”
Cố Cẩn Hành cũng mừng rỡ:
“Lại còn là hệ thủy nữa, quá hữu dụng với chúng luôn.”
Bùi Dữ gian chứa vật tư, Ôn Xu dị năng hệ thủy, là giải quyết luôn nhu cầu ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.
Ôn Xu chằm chằm tay :
“ vẻ nhiều lắm…”
Bùi Dữ đặt cô xuống ghế:
“Không , dị năng sẽ mạnh dần theo thời gian… À đúng , Cẩn Hành, viên tinh hạch đưa , dùng ?”
Cố Cẩn Hành giật :
“ quên mất, vẫn còn trong balo.”
Bùi Dữ nghĩ một chút, ở kiếp đến giai đoạn thì tinh hạch phổ biến :
“Cái đó hướng dẫn chính thức của nhà nước, thể lên mạng tìm xem.”
Cách tăng cấp dị năng khá đơn giản. Một là dùng thường xuyên. Khi dùng đến một mức độ nhất định, dị năng sẽ tự nâng cấp, sức mạnh và lượng năng lượng cũng tăng lên. Hai là hấp thu tinh hạch, chỉ cần cầm trong tay ba giây, dị năng sẽ phản ứng, lòng bàn tay sẽ hiện dấu hiệu của năng lực.
Cách thứ hai giúp nâng cấp nhanh, nhưng cách thứ nhất giúp nền tảng vững chắc, thể một đ.á.n.h hai, thậm chí một đ.á.n.h ba.
Tinh hạch thì khó kiếm. Trên đường , họ gặp nhiều zombie, nhưng zombie tiến hóa thì thấy nào.
Cố Cẩn Hành còn ăn cơm, vội lên mạng tra thông tin liên quan đến tinh hạch. Quả nhiên, thông tin đăng lên từ nửa tháng , nhưng tự tìm kiếm mới thấy, hiển thị công khai.
Anh lướt nhanh, đó lấy tinh hạch thử. Quả nhiên, cầm trong tay ba giây thì cảm giác nóng. Sau khi hấp thu hết năng lượng bên trong, tinh hạch ban đầu sáng bóng liền trở nên xám xịt, còn tác dụng gì.
Ôn Xu tò mò tay ất hỏi:
“Có đau ?”
Cố Cẩn Hành cảm nhận một chút:
“Không cảm thấy gì cả.”
“Chắc là hấp thu đủ.”
Bùi Dữ mở cho Tiểu Bình Quả hai hộp thức ăn:
“Ăn cơm . Nếu ở Hợp Châu mà gặp nhiều zombie, chúng thể tranh thủ tìm thêm.”
Cố Cẩn Hành thở dài:
“Tinh hạch dễ kiếm. Lần nhờ phản ứng nhanh thì c.h.ế.t queo ngoài .”
Dù nguy hiểm, nhưng tinh hạch thì vẫn tìm.