Ôn Xu thích ở ghế , vì thể chơi với Tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả bây giờ lạnh lùng, chẳng còn chút dáng vẻ mèo con ngày xưa. Trước còn chịu để cô vuốt lông, đùa nghịch một lúc, giờ chỉ cần cô gần hơn mười phút, nó như hẹn giờ báo thức, lập tức phóng vèo mất, cô thấy buồn.
Bùi Dữ thấy cô vẻ buồn chán, liền mở game bắt cá trong điện thoại cho cô, “Trong còn cả hoạt hình nữa, em xem hoạt hình chơi game?”
Ôn Xu nghĩ một lúc đáp, “Chơi game.”
Bùi Dữ mở trò chơi lên, Tiểu Miêu ôm điện thoại, ngoan ngoãn ở ghế mân mê chơi.
Thật chơi game cũng , thể luyện phản xạ tay và độ linh hoạt cho Tiểu Miêu.
Dù là dùng đũa ăn học cách , đều cần luyện tập lâu dài. Khi những động tác trở thành thói quen thì sẽ dễ quên.
Bùi Dữ bất giác hối hận vì lúc đầu chỉ tải hoạt hình với game bắt cá. Nếu Tiểu Miêu thể biến thành , chuẩn sẵn tài liệu từ mẫu giáo đến đại học, thậm chí cả kiến thức phổ thông quốc gia luôn .
Ra khỏi đường núi, xác sống đường bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, xe cũng chuyển sang chế độ xóc nảy liên tục.
Điện thoại trong tay Ôn Xu suýt nữa văng khỏi tay.
Tiểu Miêu chơi , bỏ điện thoại xuống, nhanh cảnh tượng xác sống ngoài cửa sổ thu hút. Cô quỳ lên ghế , dán sát cửa sổ ngoài.
Vì nhanh, Bùi Dữ lái xe tốc độ cao. Cảnh vật lẫn xác sống bên ngoài chỉ lướt qua trong nháy mắt. Tiểu Miêu cố gắng mở to mắt, rõ hình dáng lũ xác sống, đôi mắt mèo màu hổ phách ánh sáng trở nên long lanh như thủy tinh.
Khi cô đang chăm chú quan sát thì một chiếc xe bất ngờ chạy đến, tốc độ ngang bằng với họ. Ôn Xu ngẩn , nghiêng mặt trong xe đối diện, cảm thấy quen mắt.
Cô vẫn nhớ là ai.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành sớm gương chiếu hậu và đoán phận .
Người lái xe đối diện chính là Tiêu Dã, tên mặt dày từng nằng nặc đòi gia nhập nhóm họ.
Tiêu Dã một tay lái xe, tay nhấc lên chào họ, “Ê! Trùng hợp ghê, gặp .”
Cố Cẩn Hành lạnh lùng liếc một cái, lập tức kéo rèm che cửa kính phụ lên, “Tên Tiêu Dã cũng ghê gớm thật. Sao đường bọn ?”
Phải , bọn họ ban đầu chọn đường núi, còn nghỉ một đêm ở chân núi, trong thời gian đó thấy ai khác xuất hiện cả.
Nếu là khác thì chắc lạc từ sớm .
Bùi Dữ thản nhiên đáp, “Anh từng lính đ.á.n.h thuê, chắc vài chiêu trò mà thường tụi .”
Cố Cẩn Hành tỏ lo lắng, “Nếu thể bám theo, chắc khó mà cắt đuôi .”
Lúc Ôn Xu mới nhớ Tiêu Dã là ai, chính là qua cửa sổ đòi cho cô ăn "đại cao bổ bổ".
Chiếc xe Tiêu Dã chỉ chạy song song một lúc giảm tốc, lùi về phía , như thể chỉ lên chào hỏi ngay.
Tiểu Miêu thấy tò mò, liếc về phía lái xe ở hàng , đó lặng lẽ dịch chuyển về phía cốp xe.
Bùi Dữ lúc nào cũng chú ý đến Tiểu Miêu, hành động tưởng như lén lút thực qua mắt . Anh cao giọng gọi, “Xu Xu?”
Ôn Xu vẫn giữ thói quen hồi còn là mèo, theo phản xạ kêu “meo~” một tiếng.
Bùi Dữ nghiêm mặt doạ, “Lại đây, Tiêu Dã là chuyên bắt nạt mấy bé mèo con như em đấy.”
Ôn Xu chậm rì rì dịch , tựa ghế của Bùi Dữ, ngó đầu nhỏ, “Bùi Dữ, lừa mèo!”
Ngồi cạnh là Cố Cẩn Hành nhịn bật , nhưng sợ Tiểu Miêu ghi thù nên vội vàng ho khan mấy tiếng để che giấu.
Ôn Xu tiếng thì đầu thẳng Cố Cẩn Hành, đôi mắt long lanh trừng trừng khiến cảm giác rợn da gà.
Cố Cẩn Hành đành cầu cứu Bùi Dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-64-tieu-mieu-to-mo.html.]
Bùi Dữ đầu xoa đầu Tiểu Miêu, “Nghe nè, tối nay cua hấp cho em ăn nha… Xu Xu con cua là gì ?”
“Biết chứ!” Ôn Xu mắt sáng rỡ, “Ngon lắm!”
“Phải ,” Bùi Dữ nghĩ chắc cô rõ lắm, liền sang Cố Cẩn Hành, “Internet ở đây chắc hơn trong núi. Cậu tìm cho em xem hình con cua .”
Cố Cẩn Hành liếc Ôn Xu một cái, “Ok.”
Chẳng chỉ là chơi với trẻ con thôi ?
Làm trợ lý cho Bùi Dữ bao năm, chuyện gì cũng từng , ngờ ngày “trông trẻ” như thế .
Anh mở hình con cua cho Ôn Xu xem, “Đây là cua. Nấu chín sẽ chuyển sang màu đỏ. Lúc còn sống thì đừng đụng , cái càng của nó kẹp đau lắm đấy.”
Ôn Xu chớp chớp mắt, “Ò.”
Cố Cẩn Hành nghĩ nghĩ, gõ luôn cụm “giáo d.ụ.c giới tính cho trẻ em” lên web. Chờ một lát, loạt kết quả tìm kiếm hiện .
Anh sang với Bùi Dữ, “ dạy con bé mấy kiến thức giới tính nhé? Em hiểu chữ ?”
Bùi Dữ gật đầu, “Được.”
Cố Cẩn Hành bất ngờ. Tiểu Miêu hóa thành mà và chữ luôn ?
Nếu mấy đứa trẻ bình thường mà chuyện chắc tức phát .
Thật , dạy kiến thức giới tính cho Tiểu Miêu cũng cần cô hiểu hết, chỉ cần cô khái niệm cơ bản trong đầu là .
Phải , khi còn là mèo thì lời, mà lúc thành cũng ngoan.
Cố Cẩn Hành dạy hăng, giảng miết dừng.
cảm giác thành tựu nhanh chóng Tiểu Miêu đập tan.
Vì cô liên tục hỏi những câu khiến cứng họng, kiểu như:
“Bùi Dữ ôm em ?”,
“Không nắm tay em ?”,
“Mèo dán chủ nhân thì gì sai?”,
“Chủ thể tắm cho mèo ?”
Mấy câu hỏi đó đầu Cố Cẩn Hành như nổ tung.
Ban đầu còn gọi “Bùi Dữ”, đổi thành “chủ nhân”, mà bất kể là gọi cách nào thì cũng trả lời nổi.
Cuối cùng, đành vội vàng chuyển chủ đề, tìm hình món ăn ngon cho cô xem, lúc cô mới chịu yên.
Hình đồ ăn trông hấp dẫn thật, nhưng mà ăn thì càng khó chịu hơn.
Ôn Xu xem chán một lúc cũng chơi với Tiểu Bình Quả. chỉ chơi vài phút là cô ngủ gục.
Còn tám tiếng nữa là tới thành phố.
Bùi Dữ dự tính sẽ ghé trạm xăng gần nhất , đổ đầy nhiên liệu ăn uống một chút tiếp.
Trên đường xác sống khá nhiều, nhưng cũng dấu hiệu cho thấy ở khu vực thành phố vẫn sống. Vậy nên trạm xăng chắc chắn canh giữ, và đó hẳn là ít.
Nếu là đây, Cố Cẩn Hành còn lo lắng. khi chứng kiến thực lực của Bùi ca, chẳng sợ gì nữa.
Chỉ mong mấy trạm xăng điều một chút là .