Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ một lúc gọi:
“Bùi Dữ!”
Giọng cô nhẹ nhàng dễ , vì tỉnh ngủ nên vẫn còn mang chút mềm mại lười biếng.
Trong mắt Bùi Dữ ánh lên nụ , lấy từ gian một chiếc áo gió mới,
“Tiểu Miêu thông minh quá. Đợi tới thành phố , sẽ tìm cho em vài bộ đồ nhé.”
Tiểu Miêu cảm thấy Bùi Dữ dạo hiền hẳn, đôi mắt sáng lên:
“Dạ!”
Bùi Dữ giúp cô mặc áo, bế cô tới nhà vệ sinh rửa mặt, đ.á.n.h răng.
Hiện tại trạng thái của Ôn Xu khá giống một đứa trẻ mới sinh, những động tác mà con bình thường thể dễ dàng thực hiện, cô đều học từ đầu.
Nếu thời gian, Bùi Dữ sẽ dạy cẩn thận, nhưng bây giờ đang sốt ruột tới thành phố chuẩn đồ dùng sinh hoạt cho cô, nên việc đành tạm gác .
Bùi Dữ nhanh chóng dọn dẹp xong, bế Tiểu Miêu tới gõ cửa phòng Cố Cẩn Hành.
Cố Cẩn Hành chờ sẵn, tiếng gõ liền mở cửa.
“Cậu...”
Anh định hỏi Bùi Dữ chuyện gì , nhưng mở cửa thấy trong lòng là một cô gái xinh khiến ngẩn ngơ. Anh sững , đầu óc trống rỗng, tưởng gặp ma.
Tối qua khi Bùi Dữ nhà vệ sinh thì thấy , chẳng lẽ lúc đó đụng ma?
Gặp ma thì thôi , ban ngày ban mặt nó còn hiện ? Bùi Dữ vẫn còn là Bùi Dữ chứ?
Cố Cẩn Hành ngây . Ôn Xu bật khúc khích:
“Anh ngốc quá.”
Bùi Dữ cũng theo:
“Cô tên Ôn Xu, là Tiểu Miêu hóa thành từ tối qua.”
Cố Cẩn Hành xong năm chữ “Tiểu Miêu hóa thành ”, lập tức hồn:
“Cô là Tiểu Miêu?!”
Thì động vật cũng thể hóa hình ?
Vậy Tiểu Bình Quả thì ...?
Cố Cẩn Hành sang Tiểu Bình Quả đang chồm hỗm giường đ.á.n.h giá Ôn Xu.
Ờ thôi, Tiểu Bình Quả vẫn chỉ là mèo.
Anh tránh sang bên cho Bùi Dữ và Ôn Xu .
“Cô tên Ôn Xu? Sao đột nhiên biến thành ? Vậy Tiểu Bình Quả biến ?”
Không trách giờ thấy Bùi Dữ nuôi mèo chẳng khác gì đang nuôi bạn gái, thì đúng thật là bạn gái.
Ôn Xu lắc đầu, ánh mắt trong veo:
“Em cũng . Có thể là đến một lúc nào đó sẽ biến thôi.”
Bùi Dữ đặt cô lên mép giường. Tiểu Bình Quả đang ở đó, thấy hai đến gần thì lập tức nhảy xa.
Ôn Xu vẫy tay gọi:
“Tiểu Bình Quả! Là nè! Tiểu Miêu nè!”
Bùi Dữ buồn , thấy Tiểu Bình Quả phản ứng phòng thủ xù lông, nên yên tâm để nó tự xử lý mối quan hệ với Tiểu Miêu.
Cố Cẩn Hành thì vẫn hết sốc, đầu óc rối bời, nhưng Bùi Dữ thể giải thích vì Tiểu Miêu hóa thành , nên cũng chỉ còn cách an ủi bằng bữa sáng.
Hai bắt đầu chuẩn bữa sáng. Trong khi đó, Ôn Xu “load” ký ức mèo.
Động vật nhỏ thường nhạy với mùi.
Trên Ôn Xu mùi của Bùi Dữ. Tiểu Bình Quả tuy thiết với Bùi Dữ nhưng cũng quen với mùi của , nên phản ứng tiêu cực với Ôn Xu.
Sau đó Ôn Xu đến gần, mùi của Tiểu Miêu càng rõ hơn, Tiểu Bình Quả do dự.
Cuối cùng, tiếng “meo~” của Ôn Xu khiến Tiểu Bình Quả xác nhận. Đây đúng là Tiểu Miêu.
Tuy hiểu Tiểu Miêu biến thành “con hai chân”, nhưng Tiểu Bình Quả chiều cô. Vừa gọi, nó liền đến bên cô.
Ôn Xu thích mê Tiểu Bình Quả, ôm lấy nó hôn mạnh một cái:
“Meo~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-63-tieu-mieu-chot-da.html.]
Dễ thương quá!
Lông mềm quá!
Thì đây là cảm giác mà Bùi Dữ từng cảm nhận khi sờ cô mèo nhỏ?
Hạnh phúc thật đấy.
Tiểu Bình Quả hiền với cô, phản kháng gì cả. Nó để cô ôm một lúc mới linh hoạt nhảy xuống, chồm hổm gần đó l.i.ế.m lông.
lúc đó, bữa sáng cũng chuẩn xong. Ôn Xu ngửi thấy mùi thơm, đầu Bùi Dữ, sốt ruột gọi:
“Bùi Dữ! Bế em!”
Bùi Dữ bật , dậy tới, lấy từ gian một viên kẹo, bóc nhét miệng cô:
“Đừng sốt ruột.”
Có đồ ăn, Ôn Xu lập tức ngoan ngoãn , nhưng vẫn dang tay đòi bế.
Bùi Dữ bế, chỉ nắm tay cô:
“Xu Xu dùng đũa, học thử một chút nha?”
Tiểu Miêu đầy mong đợi gật đầu:
“Anh dạy em nhé?”
“Ừ.” Bùi Dữ lấy một đôi đũa, “Anh sẽ dạy em.”
Viên kẹo là kẹo ngậm, ăn lâu, nên trong thời gian đó Ôn Xu sẽ ngoan ngoãn học dùng đũa.
Cố Cẩn Hành Ôn Xu đang cúi đầu chăm chú học, Tiểu Bình Quả đang thong dong ăn đồ hộp bên chân, thở dài thườn thượt.
Người với , thật chẳng thể so sánh .
Đến khi kẹo gần hết, Ôn Xu học cách dùng đũa thành thạo.
Bùi Dữ bất ngờ, gương mặt chờ khen của cô, bật :
“Tiểu Miêu thông minh ghê, học nhanh thế.”
Ôn Xu chột .
Vì đó cô mèo bình thường …
cũng nhanh quên, vì sáng nay ăn bánh bao nhân thịt. Bánh trắng mềm, to bằng lòng bàn tay, thơm ngào ngạt.
Sợ cô ăn kiềm chế, Bùi Dữ chỉ cho cô ăn hai cái. Cô mà ăn nhanh quá, sẽ trêu chọc gõ nhẹ lên đầu, nghịch tóc, vuốt nhẹ lông mi.
Ban đầu Tiểu Miêu còn ngơ ngác hiểu, về trêu nhiều mới nhận là đang chơi . Đang định giận thì cho cô viên kẹo sữa.
Thế là hết giận, toe mắt cong cong.
Bùi Dữ nhéo nhẹ má cô, đợi cô ăn xong lấy khăn giấy lau miệng cho.
Cảnh tượng khiến sắc mặt Cố Cẩn Hành khó tả.
Ôn Xu trông ngây thơ vô tội, nên mới dè dặt hỏi:
“Cậu đang nuôi em như... trẻ con hả?”
Dù Ôn Xu bây giờ là , chăm kiểu cũng thấy hợp lý lắm.
Đừng nuôi đến mức thành “phế nhân” đấy nhé…
Tuy nghĩ thế nhưng vẫn rõ nhân phẩm của Bùi Dữ, nên chỉ đùa:
“Cậu nuôi vợ chắc cũng chẳng đến mức nhỉ?”
Tay Bùi Dữ khựng , im lặng.
Anh mấy suy nghĩ “đen tối” với Tiểu Miêu, nhưng đúng là hai khá mật. Câu hỏi đột ngột của Cố Cẩn Hành khiến cũng chẳng trả lời cho đúng.
Thấy Bùi Dữ gì, Cố Cẩn Hành cho rằng ngầm thừa nhận, nhưng cũng hỏi thêm nữa.
Ăn sáng xong, ba và một mèo cùng xuất phát. Trước khi , Bùi Dữ đội mũ cho Tiểu Miêu, che đôi tai mèo đáng yêu của cô .
Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả, Ôn Xu đang cúi đầu nghịch cổ áo Bùi Dữ, hỏi:
“Trên xe chỉ hai chỗ , đổi xe khác ?”
Bùi Dữ suy nghĩ một chút lắc đầu:
“Không cần. Em khoanh chân ở hàng , vẫn thể thẳng.”
Tiểu Miêu bình thường dài lười biếng, nếu đổi xe mà thẳng suốt thì thiệt quá.