Bùi Dữ sống hai kiếp, từng nhiều lâm những tình huống khiến bản cũng . bao giờ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, mà rối rắm nhiều đến .
Tiểu Miêu chẳng hề sự giằng xé trong lòng chủ nhân, chỉ vì ngửi thấy thở quen thuộc mà yên tâm ngủ say.
Khi hóa thành , Tiểu Miêu vẫn luôn ngủ cùng với chủ nhân như .
Bùi Dữ rút tay , nhưng chỉ cần động một chút là chạm nơi mềm mại nên chạm.
Tiểu Miêu ngủ sâu, chẳng hề quan tâm chủ nhân lúc đang khó xử .
Bùi Dữ đành nhẫn nại chờ một lát. Sau khi chắc chắn Tiểu Miêu sẽ tỉnh dễ dàng, mới khẽ dùng sức, gỡ tay cô khỏi .
Cơ thể Tiểu Miêu mềm mại, cảm giác chẳng khác gì lúc còn là mèo, lòng bàn tay trắng trẻo, mịn màng, thôi cũng nuôi .
Bùi Dữ gỡ tay cô thì cô tỉnh dậy.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác đó, Bùi Dữ cũng thấy thôi thì tỉnh cũng , vài chuyện cần rõ ràng với cô.
Tiểu Miêu mở mắt thấy chủ nhân, lập tức vui vẻ. Cô giận vì đ.á.n.h thức, trái còn vươn tay ôm chủ nhân tiếp tục ngủ, nhưng ngăn .
Bùi Dữ nắm lấy vai cô, để cô dậy, kéo chăn đắp kín phần cho cô. Giọng nghiêm túc:
“Tiểu Miêu bây giờ là . Là thì giữ cách. Chúng thể ngủ cùng , cũng ôm hôn lung tung. Quần áo mặc cho đàng hoàng, mặc quần... Tiểu Miêu thông minh như , chắc là hiểu chứ?”
Ôn Xu ngẩn ngơ, đôi mắt to màu hổ phách nhanh chóng phủ đầy nước. Cô chút lúng túng, lo lắng nhỏ:
“ em là Tiểu Miêu mà...”
Cô quen mèo nửa năm . Cô chính là mèo mà.
Nếu lúc còn thể biến thành , chắc cô thiết với Bùi Dữ đến .
Giờ thì cô mới chấp nhận là mèo, chủ nhân bảo cô là .
Hơn nữa... tai mèo và đuôi mèo của cô vẫn còn nguyên đó, là mèo ?
Ôn Xu vốn là dễ thích nghi với cảnh. Cô xuyên biến thành mèo, lúc đầu tư tưởng vẫn chiếm ưu thế, còn dè chừng đủ điều. theo thời gian, cô cũng dần dần chấp nhận chuyện là mèo. Dù trong đầu vẫn còn ký ức lúc , nhưng suy nghĩ và hành vi ngày càng giống mèo hơn.
Thấy cô như sắp đến nơi, Bùi Dữ do dự. nghĩ , thà đau một còn hơn day dưa mãi. Dù sớm muộn cũng quen, hạ quyết tâm:
“Trước em là mèo, nhưng bây giờ thành thì sống theo quy tắc của con .”
Ôn Xu ấm ức :
“Anh thích em khi em biến thành !”
Cô chính là Tiểu Miêu mà!
Bùi Dữ khựng . Hình dạng của Tiểu Miêu , dễ thương mềm mại, đúng chuẩn gu thẩm mỹ của :
“Anh thích... A, đau...”
Ôn Xu càng nghĩ càng tức, mặt đỏ bừng lên. Cô rưng rưng nước mắt, c.ắ.n mạnh một phát tay Bùi Dữ.
Cắn c.h.ế.t luôn!
Tiểu Miêu c.ắ.n đau thật.
Bùi Dữ bóp nhẹ cằm cô, dỗ dành:
“Tiểu Miêu hình xinh, thật sự thích mà. Đừng giận nữa, để xem răng em .”
Ôn Xu còn cố c.ắ.n thêm phát nữa mới chịu nhả . Trên tay Bùi Dữ hiện rõ dấu răng, thậm chí còn chảy máu.
“Hừ!”
Cắn xong, cô ngoan ngoãn há miệng để kiểm tra răng.
Bùi Dữ sờ sờ hai răng cửa của cô, chẳng may chạm chỗ mềm nào đó, c.ắ.n thêm phát nữa, thì nhẹ hơn.
Ôn Xu kéo tay áo , lèm bèm:
“Cảm giác kỳ lạ lắm...”
Bùi Dữ cẩn thận kiểm tra răng cô, thấy dấu hiệu tiến hóa chỉnh gì, mới yên tâm. Anh dặn dò:
“Sau đừng tùy tiện c.ắ.n nữa. Nhỡ răng em thì ăn đồ ngon cũng nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-62-tieu-mieu-gian-roi.html.]
Ôn Xu ôm miệng, mắt vẫn còn ươn ướt, bực bội :
“Không cần lo.”
Bùi Dữ :
“Anh lo cho em ?”
Ôn Xu mắt đỏ lên:
“Dù thì cũng cần Tiểu Miêu nữa. Em thành là thích em . Nuôi Tiểu Miêu mà thương Tiểu Miêu. Hừ! Em cũng cần ! Em sẽ để Cố Cẩn Hành nuôi em! Anh thích Tiểu Bình Quả nhất! Tiểu Bình Quả chơi với em vui!”
Tiểu Bình Quả thích cô, đồng nghĩa Cố Cẩn Hành cũng thích cô!
Nụ mặt Bùi Dữ lập tức biến mất. Nửa đêm mà còn lý lẽ với bé mèo ngốc gì?
Anh thể từ từ dỗ dành ?
Cứ cô nổi giận.
Giờ thì , Tiểu Miêu của còn định chạy qua nhà khác.
Nam nữ khác biệt cái gì chứ. Tiểu Miêu là Tiểu Miêu, là mèo của . Dù thích ai, thì việc nuôi Ôn Xu cả đời cũng chẳng mà.
Nghĩ thông , thái độ của Bùi Dữ đổi ngay. Anh bế Ôn Xu lên một cách tự nhiên:
“Sao thích em ? Anh thích Tiểu Miêu nhất mà.”
Ôn Xu dụi nước mắt áo :
“Anh xạo!”
Tiểu Miêu tủi .jpg
Bùi Dữ khựng , xoa xoa đuôi cô:
“Tiểu Miêu đáng yêu như , ai mà thích chứ?”
Nghe khen, cái đuôi của cô tự chủ mà vẫy vẫy. Cô vội giấu đuôi , vẫn giận, nhỏ:
“Không cho sờ nữa!”
Bùi Dữ chỉ thể tiếp tục xin .
Tiểu Miêu thật sự giận.
Anh kiên nhẫn khen cô một lúc lâu, nhưng cô vẫn chịu quan tâm đến . Mãi đến khi buồn ngủ chịu nổi nữa, cô mới miễn cưỡng tha thứ.
Trận khúc mắc , cuối cùng xem như Tiểu Miêu thắng.
Bùi Dữ vốn thích ngủ bên cạnh, nhưng sợ chuyện chỉ là giấc mộng phù du, cả đêm ngủ . Trái , Tiểu Miêu ngủ ngon, mặt đỏ bừng, ôm tay , một chân còn đạp lên bụng , ngủ một tư thế lộn xộn hết chỗ .
Vì tối qua ngủ muộn, hao tổn ít sức, Ôn Xu ngủ đến tận trưa mới tỉnh.
Bùi Dữ nỡ đ.á.n.h thức cô, nhưng Cố Cẩn Hành thì chẳng gì cả. Sau khi tỉnh dậy, chờ nửa tiếng vẫn thấy Bùi Dữ mở cửa, nghĩ đến việc tối qua đột ngột bảo đổi phòng, lo lắng nên chạy đến gõ cửa.
“Anh Bùi, dậy ?”
Lúc trời sáng rõ, khách sạn cũng còn âm u như tối qua nữa. Bọn họ cũng đến lúc xuất phát.
Vừa tiếng gõ cửa, tai mèo đầu Ôn Xu liền giật giật, cô mơ màng mở mắt.
Bùi Dữ đáp vọng ngoài:
“ dậy , chờ thêm nửa tiếng, sang tìm .”
Tiếng mơ hồ qua cánh cửa, nhưng Cố Cẩn Hành vẫn thấy. Anh trả lời một tiếng bế Tiểu Bình Quả về phòng.
Ôn Xu ngáp một cái, giường về phía cửa.
Khi còn là mèo, cô cũng thường im bất động như . Giờ vẫn quen .
Bùi Dữ cái đuôi đầy lông phía cô, đau đầu. Anh bế cô dậy, đổi tư thế bò sang đàng hoàng.
Bùi Dữ :
“Tiểu Miêu, lát nữa ngoài, đừng gọi là chủ nhân nữa nhé. Đây là bí mật nhỏ của hai đứa .”