Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 61: Tiểu Miêu Tham Ăn

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:42
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Meooo~”

Đau quá mất!

Ôn Xu khẽ rên vì đau, chút bực bội, cô bắt đầu thấy thích cái tai mèo nữa. Cô khó khăn lắm mới đưa cái đuôi lông xù to bự phía , do áo khoác che khuất nên thấy rõ hình dạng cái đuôi, cô chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa, sợ đau thêm.

Trời ơi…

Mềm thật đấy!

là đuôi Tiểu Miêu xịn xò!

Cô ôm cái đuôi chơi một hồi, lông đuôi cô nắm đến mức rụng cả đống, rơi vương vãi áo khoác. Không bao giờ cô mới nhận đang hành hạ cái đuôi yêu quý như thế.

Tiểu Miêu vốn tính kiên nhẫn, chơi chán , thấy Bùi Dữ vẫn , cô bắt đầu tò mò nghịch mấy lọ lọ chai chai bồn rửa mặt. Càng , cô càng thấy hứng thú, tay theo phản xạ đưa đẩy nhẹ.

Lọ rơi. Cô đưa tay kéo về đẩy tiếp. Cứ lặp mấy như thế, cuối cùng cái chai cũng đẩy rơi xuống, phát một tiếng “choang” cực lớn.

Ôn Xu giật b.ắ.n , hình cái chai đất, còn kịp phản ứng thì cửa phòng tắm mở .

đầu , thấy Bùi Dữ bước , liền giơ tay như xin xỏ, chột nhỏ:

“Em định chơi một chút…”

Bùi Dữ gì, tiên bế cô lên, liếc cái chai chỏng chơ đất, hỏi:

“Là Tiểu Miêu đổ ?”

Tiểu Miêu vai , vung vẩy chân một cách vô tội, lí nhí trả lời:

“Tại cái chai nó quá.”

Thật chuyện Tiểu Miêu nghịch ngợm cũng chẳng chuyện ngày một ngày hai.

Bùi Dữ nhặt cái chai lên, đặt về chỗ cũ, ôm cô. Tiểu Miêu lúc đầu còn vẻ tội , giờ dửng dưng như khỏi nhà tắm.

Lúc trong phòng, nồi lẩu và các món ăn dọn sang phòng Cố Cẩn Hành bên hành lang, đối diện phòng bọn họ.

Ôn Xu ngửi thấy mùi lẩu thơm phức trong khí, nuốt nước miếng đ.á.n.h ực, sang gọi nhỏ:

“Chủ nhân… đói quá…”

Bùi Dữ theo phản xạ sờ bụng cô. Qua lớp quần áo, cảm giác rõ lắm.

Sau khi biến thành , Ôn Xu vẻ yếu hơn hẳn. Có thể vì quá trình biến hình tiêu hao cả thể lực lẫn tinh thần, nên giờ cô đói cũng là chuyện dễ hiểu.

Không chắc cô thể giữ hình dạng con bao lâu, Bùi Dữ dám cho cô ăn những món nhiều dầu mỡ. Suy nghĩ một lát, quyết định hấp bánh bao tôm và cải thảo cho cô, món nhẹ nhàng, lành mạnh, chắc vấn đề gì.

Ôn Xu phản đối. Dù thì cũng chẳng .

Giờ cô đ.á.n.h Bùi Dữ, còn vuốt nhọn như lúc còn là mèo.

Quan trọng hơn, cô phát hiện dường như Bùi Dữ thích trong hình dạng con lắm. Anh còn chủ động sờ tai đuôi cô, cũng chẳng ôm ấp như . Thậm chí lúc còn dám thẳng cô nữa.

Tiểu Miêu bắt đầu thấy buồn…

!

Bánh bao hấp mất quá nhiều thời gian. Bùi Dữ tối nay cũng ăn no nên khá nhiều.

Ôn Xu lâu ăn đồ của loài , nhưng tay cô giờ chẳng tí sức nào. Dù trong đầu còn nhớ cách dùng đũa, nhưng khi cầm điều khiển , cầm lên là rơi.

Tiểu Miêu sốt ruột lắm, túm lấy tay Bùi Dữ, mắt long lanh như sắp :

“Em ăn…”

Bùi Dữ phì , gắp một cái bánh bao tôm, thổi nguội đút cho cô ăn:

“Nhân bên trong còn nóng, ăn từ từ thôi.”

Tiểu Miêu mặc kệ, c.ắ.n một phát hết nửa cái. Mắt cô sáng rực lên, miệng lúng búng :

“Ngon quá!”

Lần Bùi Dữ bật thật sự. Anh vốn định đưa cô cái nĩa cho dễ ăn, nhưng Tiểu Miêu sốt ruột quá, sợ cô bỏng nên thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-61-tieu-mieu-tham-an.html.]

Anh đút một cái, cô ăn hết một cái. Cứ thế, Bùi Dữ cũng bắt đầu thấy vui khi đút cho cô ăn, đ.â.m quên mất canh lượng.

Đến khi chợt nhớ , cúi xuống , thấy đĩa bánh bao tôm sạch trơn, bánh bao cải thảo cũng hết một nửa.

Bùi Dữ đặt đũa xuống, lo lắng hỏi:

“Có em ăn quá no ? Có thấy đầy bụng ?”

Tiểu Miêu ăn no mà cũng với một tiếng.

Ôn Xu chớp mắt, ngập ngừng nhỏ:

“Em… còn ăn…”

Nói xong thì ợ một cái rõ to.

Không ăn no mà quên … mà là tham ăn nên !

Bùi Dữ mặt sầm , cau mày, chẳng màng gì nam nữ nữa, đưa tay trong áo khoác, qua lớp sơ mi mỏng, sờ bụng cô.

“Bụng cứng cả , sợ khó chịu hả?”

Lòng bàn tay ấm dễ chịu, đặt lên bụng khiến Ôn Xu thoải mái vô cùng. Thấy vẻ giận, cô hừ hừ vài tiếng như mèo con, ngửa , phơi bụng.

“Meo~”

Chủ nhân, xoa bụng tiếp

Bùi Dữ thấy thế thì chẳng còn nổi giận nổi, bất đắc dĩ ôm cô lòng, xoa bụng dỗ dành:

“Lần nữa, ?”

Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cũng cố tình , chẳng qua đồ ăn của loài ngon hơn đồ ăn cho mèo nhiều lắm!

Bùi Dữ vẫn yên tâm, nghiêm mặt cảnh cáo:

“Nếu còn ăn no căng như thế, em sẽ ăn lẩu nữa .”

Ôn Xu ỉu xìu đáp , trong lòng thì bực bội nhưng dám cãi, lén đập tay xuống giường phát tiết.

Bùi Dữ thấy hết nhưng vạch trần cô.

Cái tính trẻ con , còn bướng hơn lúc mèo.

Dù nghĩ thế, nhưng trong mắt chỉ là yêu thương và chiều chuộng, đúng chuẩn "nô lệ của mèo".

Anh xoa bụng cho cô một lúc, Ôn Xu dần thấy buồn ngủ, co trong vòng tay ngủ lúc nào .

Thấy cô ngủ , Bùi Dữ ngừng xoa, khuôn mặt xinh xắn của cô mà kiềm , đưa tay chạm nhẹ một cái.

Mặt cô nhỏ hơn cả bàn tay .

Anh thu tay , ăn nốt phần bánh bao còn dư, đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Tiểu Miêu ngủ say, dù dọn dẹp cũng hề đ.á.n.h thức.

Trời đêm lạnh hơn, Bùi Dữ định tắm, nhưng lúc Tiểu Miêu biến hình, đổ mồ hôi cả , nên vẫn phòng tắm rửa qua.

Đứng trong phòng tắm, kiềm nhớ hình ảnh lúc Tiểu Miêu ngã lòng

Không dám nghĩ tiếp, vội dội nước lạnh để hạ nhiệt, đồ ngủ bước .

Ra khỏi phòng tắm, theo thói quen tìm bóng dáng Tiểu Miêu và phát hiện chiếc áo khoác đắp cho cô đạp ngoài, còn cô thì đang cuộn tròn trong... chính cái áo khoác của .

Cái áo khoác to oạch, cô bé nhỏ xíu, cuộn tròn trong đó như một cục bông, ôm đuôi ngủ ngon lành. Phần đuôi còn cô kẹp giữa hai chân, ôm chặt lòng.

“…”

Mặt Bùi Dữ thì vẫn tỏ bình thản, nhưng tai thì đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng nhẹ.

Anh dám chỉnh tư thế cho cô, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn lên. định đắp thì Tiểu Miêu mơ màng mở mắt, lẩm bẩm gì đó, ôm đuôi nữa mà ôm lấy tay tiếp tục ngủ.

 

Loading...