Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 60: Tiểu Miêu Đáng Yêu

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:41
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Miêu ngốc nghếch hừ hừ mấy tiếng, nhắm mắt , dụi mặt mềm mềm như bông vai , giọng dính như kẹo, nũng nịu :

“Miêu Miêu buồn ngủ quá…”

Yết hầu Bùi Dữ khẽ động, cuối cùng cũng lấy tinh thần, nhưng vẫn chỉ là bình tĩnh bề ngoài. Trong lòng loạn như tơ vò, đầu óc cũng rối bời, chỉ thể cố gắng nhắc nhở bản rằng cô gái xinh mắt là Tiểu Miêu của , còn thì… chẳng nghĩ gì nữa.

Anh cúi đầu, cố tình lung tung, nhưng cảnh xuân mê vẫn lướt qua tầm mắt. Bùi Dữ vội dời ánh lên phía , dừng ở xương quai xanh của Tiểu Miêu, trầm mặc cài cổ áo sơ mi giúp cô.

Làm xong, khẽ thở phào một . Khi mở miệng, giọng khàn hẳn :

“Đừng ngủ vội... mở mắt cái .”

Ôn Xu khó chịu, nhưng vẫn mở mắt . Đập mắt là khuôn mặt phóng đại của Bùi Dữ, cô sững trong chớp mắt, tưởng vẫn đang trong hình mèo, theo phản xạ bật một câu:

“Sao chủ nhân biến nhỏ thế ?”

Chỉ Tiểu Miêu mới thể câu đó.

Tâm trạng của Bùi Dữ vẫn khá rối ren, nhưng vì sợ Tiểu Miêu biến thành . Anh sống hai kiếp, mấy chuyện kỳ lạ như cũng quá khó tin.

Chỉ là… cư xử với Tiểu Miêu giờ như thế nào cho đúng.

Bùi Dữ lấy trong gian một chiếc áo khoác dày, trải lên bệ rửa mặt, cẩn thận đặt Ôn Xu lên . Sau đó lấy thêm một tấm t.h.ả.m lông , chỉ dám cô bằng ánh mắt liếc qua.

Anh hạ giọng hỏi:

“Em mới biến thành , thấy chỗ nào ?”

Ôn Xu ngơ ngác trong giây lát, theo bản năng đầu , thấy khuôn mặt trong gương giống hệt kiếp , cô khựng vì bất ngờ, lập tức mừng rỡ giấu nổi.

Cô vui vẻ níu lấy vạt áo của Bùi Dữ, ngẩng mặt :

“Chủ nhân! Em cũng ăn lẩu!”

Tiểu Miêu vốn nhiều tâm cơ, vì Ôn Xu cũng chịu ảnh hưởng. Cô vốn là một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Kiếp bệnh, chẳng thiết với ai.

Nghe cô , tâm trạng rối bời của Bùi Dữ bỗng tan biến.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Miêu tham ăn ngày nào, chỉ là giờ biến thành thôi.

Anh định cảm xúc, quyết định cứ xem cô như Tiểu Miêu ngày , đang định xoa đầu cô thì do dự, tay giơ lên nhưng đặt xuống.

Bây giờ… thể tùy tiện chạm nữa .

Anh dám, nhưng Tiểu Miêu thì chẳng ngần ngại gì, chủ động nghiêng đầu qua:

“Không ăn ?”

Bùi Dữ ngừng một chút, nhẹ giọng:

“Em biến thành , hãy ăn, ?”

Ôn Xu l.i.ế.m môi, hụt hẫng:

“Vâng…”

Bùi Dữ mới quyết tâm giữ cách, thấy cô tủi kìm mà xoa đầu, dỗ dành giống như xưa:

“Ngoan lắm.”

Tiểu Miêu lập tức vui lên, cái đuôi to phía cũng ngoe nguẩy, vạt áo sơ mi hất lên, để lộ làn da mềm mịn.

Bùi Dữ liếc thấy trong gương, ngượng ngập chỗ khác, đưa cho cô chiếc quần dài từng mặc:

“Em thể tự mặc ?”

Ôn Xu dù cũng là , liền gật đầu:

“Để em tự mặc.”

Bùi Dữ gật đầu, lấy thêm đôi dép bông cho cô, tay nhẹ đỡ eo cô, bế từ bệ rửa xuống đất để tiện mặc quần.

, lưng “bụp” một tiếng. Bùi Dữ lập tức , thấy Tiểu Miêu phịch xuống sàn lạnh, vẻ mặt như dám tin, ấm ức. Cô đau đến đỏ cả mắt.

Ôn Xu mếu máo xoa chân:

“Nó yếu quá, nổi.”

Tay cô cũng bao nhiêu sức, nhưng dáng vẻ cố gắng của cô khiến Bùi Dữ nỡ , cúi xuống bế cô lên nữa:

“Ngủ một lát khi sẽ hơn.”

Anh đỡ eo cô, cúi giúp cô mặc quần.

Lòng bàn tay nóng, Ôn Xu thấy quen liền giãy nhẹ, nhưng Bùi Dữ vẫn ngẩng đầu, chỉ dùng sức một chút giữ cô .

Chiếc quần dài quá khổ, eo rộng, buộc sẽ rơi xuống. Anh kéo quần lên thì cái đuôi phía của cô cản .

Ôn Xu chống tay lên vai , tay sờ sờ gốc đuôi, bực bội:

“Không mặc nữa, đuôi đau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-60-tieu-mieu-dang-yeu.html.]

Đã biến thành , vẫn còn tai mèo và đuôi chứ?

Cô chẳng khác gì nửa mùa cả!

Bùi Dữ trong gian sẵn quần áo cho con gái. Anh do dự một lúc, đề nghị:

“Anh cắt một lỗ phía quần cho đuôi thò , chịu ?”

“Không cần!”, Tiểu Miêu nhào lòng , mắt to tròn ngước , giọng vô cùng ngây thơ, “Áo dài là .”

Bùi Dữ khựng , cài kín nút áo sơ mi cho cô, kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Chỉ mặc mỗi áo thì ngoài , cũng ăn gì ngon cả.”

Ôn Xu ngốc, nhỏ giọng :

“Em đồ ăn ngon đều ở trong gian của , đừng gạt em.”

Bùi Dữ dáng vẻ giận dỗi của cô, thấy buồn :

đây là nhà vệ sinh, là chỗ em vệ sinh đó. Em ăn lẩu trong hả?”

Mặt Ôn Xu đỏ bừng, lẩm bẩm:

“Vậy thì mặc quần …”

Bùi Dữ sửa tóc cho cô:

“Hay là mặc quần, chỉ khoác áo gió thôi nhé?”

Tiểu Miêu lập tức gật đầu lia lịa.

chỉ cần mặc quần, cô mặc gì cũng hết.

Bùi Dữ giúp cô mặc áo gió bật :

“Cho Tiểu Miêu một cái tên mới nhé?”

Ôn Xu mệt, dụi mắt, giọng chậm rãi:

“Em tên mà.”

Bùi Dữ hỏi :

“Ai đặt tên cho em?”

Tiểu Miêu chỉ là chủ nhân, ngoài còn ai đặt tên nữa?

Ôn Xu khẽ :

“Ba đặt cho.”

Bùi Dữ xong, sắc mặt dịu hẳn, xoa nhẹ tóc cô:

“Vậy Tiểu Miêu tên gì?”

Ôn Xu tươi, mắt cong cong:

“Ôn Xu. Ôn trong ôn nhu, Xu trong thanh xuân.”

Ôn Xu?

Tên cũng thật.

Bùi Dữ mỉm :

“Nghe êm tai lắm, tên .”

Áo gió dài thùng thình, che kín cả Tiểu Miêu, thậm chí dài quá cả một khúc.

Ôn Xu vươn tay về phía :

“Ôm em một cái.”

Bùi Dữ ôm cô như ôm trẻ con, nhưng vội ngoài:

“Bây giờ em nên gặp Tiểu Bình Quả. Em ở tạm đây một lát nhé, sẽ đưa bọn họ sang phòng đối diện, đón em .”

Ôn Xu chớp mắt:

“Ừm…”

Bùi Dữ khẽ vò tai mèo của cô đặt cô lên bệ rửa mặt:

“Ngoan, về liền.”

Trước khi rời khỏi, còn đóng cửa phòng tắm . Ôn Xu thấy bên ngoài, nên quỳ bệ rửa, gương khuôn mặt quen thuộc cùng đôi tai mèo đầu .

Hai cái tai cứ động đậy nhẹ, khiến cô nhịn tò mò. Nhìn một lúc, cô đưa tay kéo thử

Một cơn đau nhói từ gốc tai lan khắp đầu.

 

Loading...