Bùi Dữ đưa Tiểu Miêu cho Cố Cẩn Hành:
“ nhé, ôm Tiểu Miêu giùm một lúc.”
Cố Cẩn Hành nhanh tay đón lấy Tiểu Miêu. Giờ đang ôm một bên là Tiểu Bình Quả, bên còn là Tiểu Miêu. Nặng thì nặng thật, nhưng cảm giác hạnh phúc cũng thật rõ ràng.
Bùi Dữ lùi vài bước, lấy đà phóng lên tường. Anh dẫm hai ba bước là leo lên đỉnh, nhảy xuống bên . Nhìn thấy bên cạnh cổng nút mở, liền bấm thử.
Nút ấn, đèn trong sân liền bật lên. Ánh sáng khá mờ, chỉ đủ soi sáng một nửa sân, nhưng cũng bớt cảm giác u ám.
Cố Cẩn Hành đưa Tiểu Miêu qua cổng sắt để Bùi Dữ đón lấy, tiếp tục đưa Tiểu Bình Quả qua. Sau đó cũng học theo Bùi Dữ trèo qua tường, nhưng kinh nghiệm, đầu gối còn va trúng một khối xi măng, ê ê đau.
Bùi Dữ sảnh khách sạn, sờ soạng tìm công tắc bật đèn lên.
Đèn sáng, cả đại sảnh từ tối om trở nên sáng sủa, khí đáng sợ cũng biến mất hẳn.
Vì lý do an , hai kiểm tra bộ các phòng ở tầng một và tầng hai để chắc chắn tang thi động vật biến dị. Xác nhận xong, họ chọn một căn phòng gần cầu thang tầng hai để nghỉ.
Căn phòng khách sạn bố cục đơn giản giống , hai giường đơn, giữa một tủ đầu giường nhỏ, đó là đèn ngủ. Cuối giường là tủ trắng đặt song song với tường, thể dùng bàn. Phòng nhà vệ sinh và cửa sổ. Không gian nhỏ hẹp, đặc biệt là khi hai đàn ông to cao ở chung, cảm giác càng chật hơn.
Bùi Dữ lấy hai tấm đệm trải lên giường, sắp xếp đồ dùng cần thiết.
Dù gian nhỏ, nhưng nhờ cửa sổ kín nên bên trong phòng bụi nhiều.
Trời trong núi chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cao. Cả hai mặc thêm áo khoác, cũng cho hai bé mèo một lớp áo ba lỗ mỏng.
Cố Cẩn Hành bệt xuống đất, dựa đuôi giường, cả như thả lỏng :
“Tối nay ăn gì nóng nóng, cay cay chút ?”
Ăn đồ nhiều dầu mỡ trong phòng sẽ mùi, nhưng đêm trong núi lạnh đến buốt xương, ăn chút cay nóng thì vẫn đáng.
Bùi Dữ gật đầu:
“Vậy nấu lẩu , nước lẩu trong gian. Muốn ăn loại cay tê luôn ?”
Mắt Cố Cẩn Hành sáng rực, tới chữ “lẩu” là chảy nước miếng:
“Ăn luôn!”
Hai bắt đầu dọn bếp, đổ nước và đun sôi. Hương thơm nước lẩu dần lan tỏa.
Bùi Dữ trong gian sẵn đủ món, ba chỉ bò, thịt cuộn, bò viên, thịt dê lát, cả cá phi lê và vài món linh tinh khác. Đều đóng gói, chỉ cần mở là xiên thẳng nồi.
Ôn Xu ngửi thấy mùi ớt cay thơm lừng, chịu nổi, bám lấy chân Bùi Dữ buông. Trên cô còn vương đầy mùi nước lẩu.
Bùi Dữ tìm trong gian:
“Uống chút rượu ?”
Cố Cẩn Hành do dự:
“Sợ lát chuyện cần ...”
Bùi Dữ lấy hai chai rượu nhỏ , lắc lắc mặt , :
“Rượu trái cây thôi mà. Với tửu lượng của , uống kiểu gì cũng say nổi .”
Nếu là rượu trái cây thì , Cố Cẩn Hành mở nắp chai. Mùi rượu thoang thoảng, Tiểu Bình Quả liền ngửi thấy, chạy chân kêu "meo" một tiếng.
Cố Cẩn Hành nhân tiện xoa đầu nó, nó cũng né tránh. Anh sang với Bùi Dữ:
“Cậu để ý Tiểu Miêu nha, mèo con uống rượu đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-59-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi.html.]
Bùi Dữ gật đầu, đưa tay sờ nhẹ chân Tiểu Miêu. Cô hề quan tâm đến rượu, nhưng chằm chằm nồi thịt, ánh mắt sáng rực.
Tiểu Miêu ăn tối đầy đủ, thận thỏ, ức gà, trứng vi khuẩn, thêm cả một hộp thức ăn ngon lành. Vậy mà vẫn cứ thèm nồi lẩu của Bùi Dữ, cứ ăn một miếng cơm liếc mắt nồi lẩu một .
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đều chuyện, ăn cơm khá im lặng. Chủ đề trò chuyện cũng chỉ xoay quanh hai bé mèo.
Ôn Xu xổm bên chân Bùi Dữ, ăn ba chỉ bò cuộn, càng càng thèm. Cuối cùng tức đến độ quỳ rạp xuống, cái đuôi to quất chân liên tục.
Động tĩnh khiến chỉ Bùi Dữ mà cả Cố Cẩn Hành cũng chú ý. Anh uống vài ngụm rượu nên khá thoải mái, còn trêu Tiểu Miêu:
“Không ăn thì nổi giận ?”
Tiểu Miêu "meo" một tiếng, lưng về phía , rõ ràng đang giận thật.
Tính khí thì lớn mà gan nhỏ.
Bùi Dữ bật , ôm Tiểu Miêu lên:
“Rồi , lau lông lau chân sạch sẽ, lát nữa lên giường chơi trò bắt cá, ?”
Anh phòng vệ sinh, khóa cửa theo thói quen. Ôm Tiểu Miêu trong lòng, lấy khăn ướt chuẩn lau mặt cho cô. chạm , phát hiện cơ thể Tiểu Miêu nóng dần lên.
Tiểu Miêu biểu hiện khó chịu gì rõ rệt, nhưng Bùi Dữ vẫn lo lắng. Anh nhíu mày, đưa tay sờ đầu cô:
“Lại sốt ...”
Chưa kịp xong, "xoẹt" một tiếng, cơ thể như đè nặng. Bùi Dữ theo phản xạ khụy một gối xuống đỡ, tay cũng dùng lực giữ .
Anh xuống Tiểu Miêu trong lòng, đối mặt với đôi mắt hổ phách thì đầu óc lập tức trống rỗng.
Cảm giác mềm mại, trơn mượt từ lòng bàn tay truyền đến. Da trắng nõn nà, mềm mại như đậu hũ non, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn, tai mèo màu nâu nghịch ngợm, mũi nhỏ, lông mi dài cong vút… Mọi thứ mắt đều là hình dáng của một thiếu nữ nhỏ nhắn.
Bùi Dữ như hóa đá, cứng đờ , phản ứng thế nào.
Anh nhắm mắt , mở . Trong gương bồn rửa, hình ảnh phản chiếu rõ ràng một cô gái nhỏ xinh xắn đang nép trong lòng . Tóc dài mềm mại, lưng thon, eo nhỏ, đuôi mèo xõa phía , che lộ, quyến rũ mà trong sáng.
Cảnh tượng khiến choáng váng, lực tay cũng theo đó siết chặt.
“Meo~”
Một tiếng mèo kêu quen thuộc, ấm ức, mang chút nũng nịu vang lên khiến Bùi Dữ hồn. Anh vội lấy trong gian một chiếc sơ mi trắng, nhắm mắt, cẩn thận quấn quanh cô gái nhỏ trong lòng.
Cơ bắp cánh tay căng chặt, hành động tuy nhẹ nhàng nhưng đều căng thẳng.
Khỉ thật.
… Ôn Xu thật cũng hiểu chuyện gì xảy . Cô chỉ thấy buồn ngủ quá, mắt mở nổi.
Trong trạng thái lơ mơ, cô nghiêng , vòng tay ôm cổ Bùi Dữ, tựa đầu lên vai , má hồng phơn phớt, giọng nũng nịu như mèo con:
“Buồn ngủ quá ~”
Cô mới biến thành , cả còn sức, đôi chân trắng nõn mềm nhũn gần như trượt khỏi .
Bùi Dữ phản xạ bế cô lên, một tay đỡ mông, một tay ôm eo. Cảm giác mềm mại n.g.ự.c khiến theo bản năng đẩy cô , nhưng gồng nhịn xuống.
“…Tiểu Miêu?”
Chắc là say .
Thì , rượu trái cây cũng thể khiến … say đến thế .