Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 56: Tiểu Miêu Hết Nói Nổi

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:37
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vệ sĩ?

Lâm Tĩnh Thủy từng là vệ sĩ, kiếp tay với cực kỳ tàn nhẫn. Tuy một đại diện cho cả một nhóm, nhưng Bùi Dữ là kiểu nhỏ mọn, ai từng mất niềm tin thì đừng hòng chen chân nhóm của nữa, nhất là những từng vệ sĩ.

Việc cho Cố Cẩn Hành tham gia là ngoại lệ .

Bùi Dữ lạnh lùng :

“Không c.h.ế.t thì biến.”

Tiêu Dã ngăn :

“Thời buổi , thêm một là thêm sức mạnh. Hai còn nuôi mèo, dễ khác để ý. Nếu chung, thể bảo mẫu cho hai con mèo, chăm sóc tụi nó. Hơn nữa đ.á.n.h cũng tệ, , đội của các sẽ mạnh hơn.”

Cố Cẩn Hành nghi ngờ :

“Anh từng nuôi mèo ?”

Tiêu Dã đáp tỉnh bơ:

“Chưa.”

Cố Cẩn Hành: “…”

Vậy gì cho cố?

Tiêu Dã thấy phản ứng của Cố Cẩn Hành thì vẫn tỉnh rụi:

thể học mà. từng vệ sĩ, cũng từng lính đ.á.n.h thuê. Tin , nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân thật . Hai thật sự thấy hứng thú ?”

Cố Cẩn Hành còn định gì đó thì Bùi Dữ lướt qua, thẳng phòng. Cố Cẩn Hành lập tức ngậm miệng, theo còn tiện tay khóa luôn cửa .

Tiêu Dã kẹt bên ngoài, khẽ thở dài. Ngẩng đầu căn phòng lụp xụp hai tầng đối diện, do dự một lúc quyết định chuyển hết đồ đạc sang đó ở tạm. Dù gì cũng còn gần hai . Họ để ý đến chắc là thấy giá trị. chỉ cần bám sát, kiểu gì cũng cơ hội thể hiện.

Trong phòng, Cố Cẩn Hành thu dọn lẩm bẩm:

“Tên bên ngoài chắc còn chịu bỏ cuộc, mấy ngày tới kiểu gì cũng bám theo.”

Bùi Dữ đặt hai bé mèo cái thùng nhựa, :

“Đừng quan tâm. Tối nay phiên gác.”

Đừng tưởng xung quanh yên tĩnh là ai. Từ lời của Tiêu Dã ban nãy, thể đoán mấy tháng mưa lớn, chắc vẫn còn ít kẹt khu vực .

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Ok, tối nay để canh đêm … Ê? Nước ở đây vẫn chảy , còn khá sạch nữa.”

Bùi Dữ vẫn cẩn trọng:

“Cứ dùng nước tụi mang theo .”

Thu dọn một chút, thời gian trôi nhanh chóng.

Hai bé mèo tội nghiệp nhốt trong thùng khá lâu, cuối cùng mới Bùi Dữ nhớ đến. Tiểu Miêu khó chịu, giãy đòi ngoài, chịu cho ôm. Mặt tròn, lúc giận càng tròn thêm.

Chiều nay cô “meo meo” gọi suốt, ít nhất là cô nghĩ . Thực tế là kêu một lúc thì chán, hít đầy bụi, đành dựa Tiểu Bình Quả ngủ tiếp.

Bùi Dữ xoa đầu Tiểu Miêu, giải thích:

“Bẩn quá, nhà bụi, dọn sạch thì mấy em chơi ?”

Tiểu Miêu ngúng nguẩy cái đuôi, né khỏi tay . Khi ngang, còn cố tình vặn vẹo cái m.ô.n.g xù xù, quất nhẹ đuôi tay .

Hừ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-56-tieu-mieu-het-noi-noi.html.]

Bùi Dữ nhướng mày, bước nhanh hai bước bắt gọn bé mèo nhỏ đang lủi :

“Chân ngắn như , còn định chạy ?”

Giận quá!

Tiểu Miêu tức lắm, đầu c.ắ.n tay .

“Meo ngao!”

[Anh x.úc p.hạ.m mèo!]

Bùi Dữ ngẩn .

Câu … là cô ? Anh từng kiểu đó mặt Tiểu Miêu mà.

Cố Cẩn Hành bên cũng ôm Tiểu Bình Quả nựng một chút, nhưng bé mèo , yên ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Anh tủi .

Ngoài nhà với nhà, chứ…

Bữa tối là cơm lạp xưởng. Tận thế đến giờ cũng gần nửa năm, Bùi Dữ nấu cơm đếm đầu ngón tay, chủ yếu nấu mì, ăn bánh mì hoặc đồ ăn nhanh. Lần lạp xưởng cho nồi cơm nấu cùng, cơm bóng bẩy thơm, thôi thấy ăn.

Tiểu Miêu thích ăn lạp xưởng, nhưng mùi quá thơm khiến cô dán mặt bát cơm của Bùi Dữ, hít lấy hít để, cúi đầu ăn miếng tôm bóc sẵn.

Cái dáng vẻ mê mẩn đó buồn vô cùng.

Cả Bùi Dữ lẫn Cố Cẩn Hành đều tranh thủ chụp lén vài tấm. Cố Cẩn Hành còn cả video ngắn 5 giây.

Tiểu Miêu chẳng gì, ăn no nê, còn tranh qua chén Tiểu Bình Quả c.ắ.n thêm vài miếng thịt ức gà, no căng bụng.

Thường thì ăn no là Tiểu Miêu sẽ leo lên đùi Bùi Dữ, ngửa bụng đòi xoa. cả hai còn đang ăn, nên cô đành chờ tự tiêu hóa.

Ngoài trời, ánh hoàng hôn đỏ cam len qua cửa sổ. Ôn Xu lâu thấy hoàng hôn, lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, ngắm trời chiều.

Cố Cẩn Hành ngoài nhà là nhà, thật là do góc thôi. Từ chỗ Tiểu Miêu vẫn thể thấy bầu trời.

Ánh chiều tà pha chút tím nhạt, mê hồn. Cảnh như , dù sống hai đời, Tiểu Miêu cũng chẳng thấy nhiều.

Cô đang ngẩn ngơ thì bất ngờ “cốc” một tiếng nhẹ ở cửa sổ, giật b.ắ.n , thấy Tiêu Dã đang với cô qua kính.

Biết là , Tiểu Miêu chẳng thèm sợ, lười nhác bò trở trong, đầu với đôi mắt tròn hổ phách. Cái đuôi nhẹ nhàng đập kính như trêu ngươi.

Tiêu Dã mới chuyển sang căn phòng đối diện, khi khiêng đồ còn đang nghĩ cách tiếp cận Bùi Dữ, thì thấy Tiểu Miêu đang ngắm cảnh. Nhìn ngoan cực kỳ.

Thời buổi mà còn nuôi thú cưng, chắc chắn là coi trọng nó. Tiêu Dã lập tức lên kế hoạch lấy lòng Tiểu Miêu, qua nó sẽ lấy lòng Bùi Dữ.

Anh quan sát kỹ từ nãy, thấy Tiểu Miêu thông minh, còn hiểu tiếng , rõ là một con mèo tiến hóa!

Tiêu Dã lấy từ trong túi một viên kẹo, giơ lên cửa sổ:

“Này bé mèo, ăn kẹo ?”

Tiểu Miêu: “…”

thật sự hết nổi với luôn đấy!

Giơ kẹo qua cửa sổ gì? chắc? Với ăn no, giờ chỉ , chẳng động đậy gì hết.

Cô lười chẳng buồn phản ứng, “meo meo” mắng một tràng đầu chạy về phía Bùi Dữ, chuẩn ườn đòi xoa bụng.

Trên đời , chỉ Tiểu Miêu là to nhất!

Mà Bùi Dữ cũng ăn xong, đang tính tìm Tiểu Miêu thì thấy một cục bông tròn nhỏ chạy vèo tới chỗ như đạn pháo.

 

Loading...