Không chỉ những khác, ngay cả huấn luyện viên quyền cũng giữ nổi bình tĩnh, lập tức lệnh cho bắt giữ bọn họ.
Đây là hai con mèo tiến hóa do nuôi mà !
Dù thèm thịt, nhưng huấn luyện viên quyền cũng dám xem thường bọn họ, lập tức gọi bộ dị năng giả trong nhóm .
“Chút nữa ngoài, nhớ phô bày dị năng cho ! Dọa cho bọn họ một trận! đừng tiến quá gần, cứ theo sát lưng là !”
“Rõ!”
“Nghe đại ca hết!”
Cố Cẩn Hành thấy nhóm lăm lăm gậy gộc, tay còn lộ dị năng, lập tức nhíu mày: “Nhiều ?”
“Đừng lo,” Bùi Dữ mở cửa xe, để Tiểu Miêu ở trong xe, “Xuống xe gặp bọn họ.”
Cố Cẩn Hành cũng nhanh chóng xuống xe, tiện tay đóng cửa .
Huấn luyện viên quyền thấy hai họ xuống xe, lập tức dừng bước, kiêu ngạo ngẩng cằm : “Giao hết bộ vật tư và hai con mèo đây, các thể gia nhập đội của chúng ! Nếu thì đừng hòng rời khỏi địa bàn của chúng hôm nay!”
Cố Cẩn Hành theo thói quen đẩy kính mắt, lập tức bật chế độ đàm phán: “Chỉ bằng mấy các ? khuyên các nên điều mà tránh , nếu thì…”
Anh nhạt, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối băng hình thoi sắc nét, ánh lên ánh sáng lạnh, trông như sức sát thương cực lớn.
Dị năng của Cố Cẩn Hành so với những rõ ràng là ở đẳng cấp khác, chỉ cần màu sắc và độ định của dị năng là đủ thấy. Không dạng “một năm tập chơi” như mấy .
Tuy nhiên, trong chiến đấu giữa các dị năng giả, yếu tố tương khắc là điều thể xem thường. Hơn nữa đối phương đông , Cố Cẩn Hành cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Huấn luyện viên quyền tỏ vẻ khinh thường: “Thật bọn cũng đổ máu. Các năng lực, gia nhập đội chúng chẳng là một bước khôn ngoan ? Đây là lựa chọn nhất cho các ! Bọn hơn mười đều là dị năng giả, cho dù các mạnh hơn thì ? Nhìn rõ tình hình thực tế !”
Nếu hai vẻ đơn giản, chẳng thèm dài dòng mà xông đ.á.n.h luôn .
Cố Cẩn Hành sang Bùi Dữ, chờ quyết định.
Huấn luyện viên quyền cũng theo ánh mắt , biểu cảm từ ngạo mạn chuyển sang cảnh giác.
Hắn nhanh chóng nhận , đàn ông mới là quyền quyết định.
Người đó rõ ràng coi bọn họ gì. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cảm thấy Bùi Dữ từng g.i.ế.c ít . Sát khí cùng mùi m.á.u tanh, từng g.i.ế.c thật sự sẽ ngay. Cũng chính vì thế, mới lịch sự mời Cố Cẩn Hành gia nhập đội, vì nghĩ cũng giống , là kẻ m.á.u lạnh.
Thua thua thế. Dù gì cũng oai !
Huấn luyện viên quyền hét về phía Bùi Dữ: “Thế nào? Không ai cũng tư cách gia nhập đội của bọn !”
Bùi Dữ khẩy: “Không gì.”
Anh dang hai tay, vài tia sét màu tím lóe lên giữa lòng bàn tay, khiến sắc mặt huấn luyện viên lập tức đổi.
“Đem hết vật tư đây, thể coi như từng chuyện các chặn đường tụi .”
“Hả?”
Huấn luyện viên quyền nghĩ nhầm, gãi tai đầu hỏi phía : “Hắn cái quái gì ?”
Tên đàn em phá lên: “Lão đại! Hắn định cướp ngược tụi đó! Ha ha ha ha ha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-54-thuc-luc-tuyet-doi.html.]
Cả đám dị năng giả lưng đều ầm lên. Huấn luyện viên quyền cũng định , nhưng thấy nụ của Bùi Dữ thì lập tức tắt tiếng, rợn cả tóc gáy.
Giờ đ.á.n.h thì đánh, thể đầu hàng vô điều kiện , đúng ?
Bọn họ đông !
Huấn luyện viên quyền nghiến răng lệnh: “Xông lên!”
“Xông lên!”
Cố Cẩn Hành bên ngoài thì bình tĩnh, chứ trong lòng đổ mồ hôi lạnh, căng thẳng chịu nổi. Từ khi tận thế bắt đầu, đây là đầu gặp tình huống "căng như dây đàn" thế . Nếu nhờ Bùi Dữ đó bình tĩnh như núi, chắc đầu chạy mất.
Đánh chắc thắng, nhưng bỏ chạy thì tự tin lắm.
Tiểu Miêu trong xe cũng cuống cuồng, nhưng cửa xe khóa chặt, cô chỉ thể trơ mắt bọn côn đồ xông lên.
Vừa đúng lúc trận chiến sắp nổ , tim của Tiểu Miêu còn kịp nhảy lên một nhịp thì một luồng ánh sáng tím lóe qua. Những kẻ dẫn đầu lập tức hóa thành t.h.i t.h.ể cháy đen. Những còn kịp phản ứng thì hai chân vô thức dừng , còn giật lùi vài bước.
“Má ơi!”
“Cái gì …”
Không chỉ bọn họ, ngay cả Tiểu Miêu cũng dọa đến dựng lông, bệt , đập lưng ghế rơi xuống sàn xe, hai tai dẹp xuống như máy bay.
Chủ nhân quá khủng khiếp!
G.i.ế.c tang thi và g.i.ế.c sống là hai cảm giác khác .
Cố Cẩn Hành từng thật sự g.i.ế.c . Thấy Bùi Dữ g.i.ế.c chớp mắt, còn tươi như gì, thật sự khiến rợn cả . rõ ràng, nếu Bùi Dữ tay, thì đám sẽ g.i.ế.c ngược họ.
Bây giờ còn là thời đại hòa bình nữa.
Huấn luyện viên quyền cuối cùng cũng sợ hãi, lập tức đổi thái độ 180 độ, khom lưng xin : “Xin đại ca! sai ! Là lượng sức! Vật tư của bọn , xin ngài lấy hết !”
Nghe xong, mấy dị năng phía vội vàng đem bộ vật tư ngoài. Thật nhóm cũng đói mấy ngày , vật tư chẳng còn bao nhiêu, hơn ba chục mạng mà chỉ hai thùng mì gói và một thùng nước tăng lực đầy.
Bùi Dữ nhiều, trực tiếp thu hết gian: “Chỉ nhiêu đây thôi hả?”
Huấn luyện viên quyền nuốt nước bọt, ánh mắt sợ tham: “ ! Thật sự chúng dám giấu gì thêm!”
thấy dị năng gian của Bùi Dữ, nổi lòng tham. Dưới sự thôi thúc của d.ụ.c vọng, con thường những chuyện ngu xuẩn.
Ý định lóe lên, cánh tay liền cảm thấy nóng rát, mùi da thịt cháy lan . Cúi đầu thì thấy tay và cả cánh tay điện giật cháy xém, tỏa mùi thịt nướng.
Phía vang lên tiếng hét kinh hãi. Những từng cạnh đều đồng loạt lùi hai mét, mặt mày tái nhợt, Bùi Dữ như thể thấy ác quỷ.
Thì vẫn còn đáng sợ hơn cả bọn họ… thật sự là "lấy ác trị ác"…
Bùi Dữ vẫn mỉm : “Chắc chắn là còn giấu gì nữa chứ?”
Huấn luyện viên quyền lập tức quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, cả run lẩy bẩy: “Thật sự hết ! Mấy gan cũng dám giấu gì nữa ! Đại ca! Là tụi ngu mới dám trêu ngài! Xin ngài rộng lượng tha cho tụi một mạng…”
Những còn run lẩy bẩy túm tụm , ai dám ho he một tiếng.