Nơi thể là ?
Rõ ràng là nhiều .
Bằng thì chỉ thấy xác tang thi mà thấy con nào lang thang?
Dọc đường tới đây, tang thi xuất hiện ngày càng nhiều. Càng đến gần thành phố , hướng di chuyển của chúng càng đồng nhất, đều lao về phía bọn họ. Rõ ràng là bọn chúng ngửi thấy mùi từ phía họ nên mới đổ dồn về phía tấn công.
Trước khi bọn họ xuất hiện, đối tượng tấn công chắc chắn là những còn đang trốn trong thành phố.
Cố Cẩn Hành suy nghĩ kỹ một chút cũng cảnh giác lên tiếng:
“Muốn xuống xe ?”
Bùi Dữ liếc đống xác tang thi đường phía . Giữa những cái xác còn le lói ánh sáng mờ mờ, quá rõ ràng.
Anh đáp:
“Không vội, chúng đồ ăn, nước, chậm một chút cũng .”
Người khác khi đầu xe hoặc liều lĩnh lái tới, nhưng Bùi Dữ bình thường. Nếu kiếp mà còn sợ mấy , thì chẳng đáng sống nữa.
Cố Cẩn Hành vốn quen lời , nên cũng thêm, chỉ lo lắng cho sự an của Tiểu Bình Quả.
“Có nên để tụi nhỏ ba lô ? Lỡ đ.á.n.h , sợ tụi nó thương.”
Bùi Dữ cúi đầu Tiểu Miêu. Cô mở to đôi mắt vô tội, ngơ ngác , rõ ràng vẫn hiểu chuyện gì đang xảy .
Bộ dạng Tiểu Miêu như thực sự đáng yêu, chỉ ai từng nuôi mèo mới hiểu cái cảm giác . Bùi Dữ kìm , đưa tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt cũng dịu :
“Nếu lát nữa đ.á.n.h , Tiểu Miêu sợ ?”
Ôn Xu chợt nhớ lúc cô mới xuyên thể Tiểu Miêu, Bùi Dữ từng đời Tiểu Miêu cứu . Nghĩ đến thời gian qua ăn uống đầy đủ, còn luôn Bùi Dữ che chở, cô lập tức lắc đầu mạnh mẽ.
“Meo~!”
[Em cũng thể bảo vệ !]
Bùi Dữ khựng , tay đang vuốt ve cô cũng ngừng theo, thậm chí chút bối rối.
Anh ngờ Tiểu Miêu như , cảm giác tim như ngâm trong nước ấm, mềm mại và ấm áp.
Anh để cô lo lắng, mỉm dịu dàng:
“Tiểu Miêu gan thật đấy, giỏi lắm. chuyện gì to tát , đừng lo.”
Bùi Dữ chuyện lúc nào cũng khiến cảm thấy an tâm. Nghe , Tiểu Miêu yên tâm hơn nhiều, còn tò mò chồm lên cửa kính xe để ngoài xem chuyện gì.
Không ngờ là, khi Ôn Xu đang tò mò ngoài thì… cũng đang thèm thuồng cô chảy nước miếng.
Bây giờ dân tình trong nước sống ?
Thực cũng dễ hiểu thôi.
Những năng lực, cống hiến, quan hệ, đầu óc thì sớm theo chính phủ rút về phương Nam. Không cuộc sống của họ , nhưng ít còn giữ mạng, còn hy vọng sống sót.
Còn những cùng chính phủ, phần lớn là dân thường, hoặc những dị năng giả đầy tham vọng tự lập thế lực, hoặc những kẻ sợ c.h.ế.t chỉ lo sống cho bản , đơn giản là những tên tội phạm xa cứu trợ. Cũng giống như Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, vẫn đang đường tìm kiếm tổ chức định.
Dĩ nhiên, tình huống thì muôn hình vạn trạng. Người thể sa ngã, cũng thể đầu. Còn những còn ở thành phố vì đủ loại lý do, thì kể hết.
Cái kẻ đang Ôn Xu chảy nước miếng , rõ ràng thuộc dạng đủ điều kiện sơ tán mà còn nhiều chuyện .
“Lão đại, là tay luôn ? Con mèo là giống tiến hóa, thịt nhiều phết. Nếu bắt nó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-53-tieu-mieu-then-thung.html.]
Lời còn dứt, nước dãi nhỏ xuống cằm.
Cái gọi là “lão đại” là huấn luyện viên quyền , trông như đầu gấu, cao to vạm vỡ, ánh mắt hung tợn.
Hắn l.i.ế.m môi, chằm chằm Tiểu Miêu:
“Bọn họ chắc cũng phát hiện gì đó lạ. Dù đông , cũng chủ quan. Cứ chờ thêm .”
Ngoài con đường , còn bố trí chắn các ngả khác. Hôm nay, hai hoặc là gia nhập bọn , hoặc chỉ con đường c.h.ế.t.
Ánh mắt dừng Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, nhưng nhanh chóng chuyển sang con mèo đáng yêu , cảm giác đói bụng trỗi dậy.
Nếu là giống tiến hóa sống ngoài hoang dã thì họ chẳng dám ăn. đây là mèo nhà nuôi dưỡng, sạch sẽ, béo , thơm ngon, lo virus. Nghĩ thôi cũng nuốt nước miếng.
Bọn họ mấy ngày ăn no .
Tiểu Miêu theo dõi, nhưng đột nhiên cảm thấy sợ sợ. Hai tai run run, cô dám ngoài nữa, rúc thẳng lòng Bùi Dữ, chôn cả cái đầu lông xù cơ bụng chủ nhân.
Tiểu Miêu thẹn thùng.jpg
Bùi Dữ trong đầu bé mèo nhỏ đang nghĩ gì. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, kiên nhẫn dỗ dành, còn lấy việt quất đút cho ăn.
“Tiểu Bình Quả ăn việt quất ?”
Cố Cẩn Hành lắc đầu:
“Nó thích ăn đồ sống, trái cây cũng chê.”
Tiểu Bình Quả nuôi khó hơn Tiểu Miêu nhiều. Tiểu Miêu ăn tạp, cái gì cũng ăn, còn Tiểu Bình Quả thì khá kén, chỉ ăn đồ chín và đồ hộp quen thuộc.
Lúc tận thế mới bắt đầu, đồ hộp quen thuộc ăn hết, Tiểu Bình Quả từng nhịn đói mấy bữa. Đói quá chịu nổi mới chịu ăn thử mấy loại khác.
Sau khi cho Tiểu Miêu ăn, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành cũng thấy đói nên lấy bánh mì và đồ ăn vặt dùng. Khi lấy đồ ăn đều che chắn kỹ, lo phát hiện gian chứa đồ.
Bọn họ ăn chuyện thong thả, còn tâm trạng trò chuyện. Còn mấy kẻ đang nấp trong bóng tối thì càng càng thấy nóng ruột. Nhìn bọn họ ăn uống ngon lành, suýt nữa thì kìm mà xông .
“Lão đại! Còn chờ tới bao giờ nữa?”
“Chúng hơn ba mươi , mười mấy dị năng giả, gì mà sợ!”
“Bọn họ chỉ hai , phái năm dị năng giả là bắt ngay!”
“Đám ngu!”
Huấn luyện viên quyền bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Bọn họ xe, còn nuôi mèo. Nhìn bộ lông của nó kìa, bóng mượt thế , mấy nghĩ thường dân nuôi nổi ? Tự bản so với con mèo đó! Hai mà dám khu , mấy nghĩ họ chỉ dựa cái xe thôi ? Dùng đầu óc chút !”
Bị mắng xối xả, tuy trong lòng phục, nhưng mấy tên cũng kiềm chế .
Dù họ mạnh đến thì ?
Đối phương chỉ hai thôi mà!
Mấy chờ đến khi nào, chỉ thể tiếp tục trong xe, nơi hai vẫn đang vui vẻ.
Rồi họ thấy Tiểu Bình Quả.
Không thể tin nổi… Bọn họ nuôi tới hai con tiến hóa thú!
Mà còn nuôi !