Sau khi quyết định sẽ tạm thời ở khu Cẩm Tú, cuộc sống của hai và hai con mèo con bắt đầu giống như đang "nghỉ hưu", mỗi ngày chỉ ăn uống, chơi đùa ngủ. Dĩ nhiên, điều chỉ đúng với hai chú mèo. Còn Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành thì vẫn thường xuyên luyện tập, trao đổi kinh nghiệm chiến đấu với .
Mỗi họ luyện tập, là lúc Ôn Xu háo hức nhất.
Trời lúc đang lạnh, nên khi vận động thì Bùi Dữ mặc áo lông vũ. lúc luyện tập, chỉ mặc một chiếc áo ôm sát cổ cao màu đen và quần thể thao. Quần còn rộng, nên lúc chống đẩy, Tiểu Miêu nhịn nhảy lên, giật lưng quần nghịch ngợm. Đuổi cũng , còn kéo thêm Tiểu Bình Quả cùng phá rối, thật sự quá nghịch.
Mà bởi vì Cố Cẩn Hành từng lỡ miệng Tiểu Miêu ăn nhiều, nên Tiểu Miêu "thù dai". Mỗi luyện chống đẩy, Tiểu Miêu liền nhảy lên lưng với Tiểu Bình Quả. Hai con mèo cùng lúc nhảy lên đương nhiên nặng ít. Lần đầu tiên Cố Cẩn Hành bất ngờ suýt nữa sụp , may là cuối cùng vẫn gồng lên , đến mức mất mặt Bùi Dữ.
Tóm , đau thì , nhưng vui cũng luôn.
Cuộc sống vui vẻ cứ thế trôi qua hai tháng. Một sáng sớm nọ, trời ngừng mưa. Mặt trời ló dạng, ánh nắng nhẹ nhàng rải xuống như phủ một lớp lụa vàng mỏng, khiến thành phố Cẩm Tú vốn âm u vì mưa kéo dài trở nên tươi sáng hẳn lên. Cây cối xanh tươi đầy sức sống, xua tan hẳn làn sương mù ẩm ướt nhiều ngày qua.
Sáng hôm đó, Ôn Xu dậy từ sớm. Vừa mở mắt thấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài, mắt sáng rỡ, hí hửng kéo Tiểu Bình Quả trèo ngoài. Hai bé leo dọc dây leo và lá chuối trèo lên mái nhà, song song mái hiên, mặt hướng về phía mặt trời, bộ lông óng ánh nắng.
Đặc biệt là Tiểu Bình Quả vốn tao nhã dịu dàng, nay ánh nắng càng giống một cô tiên nhỏ, khí chất ngút trời.
Hai bé mèo đó tận hưởng, trong khi hai "ông chủ" nhà cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi thấy . Cố Cẩn Hành thậm chí lật tung cả gối sofa mà chẳng thấy một cọng lông mèo nào.
Bùi Dữ nhớ vụ Tiểu Miêu trốn biệt, gọi thế nào cũng , liền đau đầu:
“Bé mèo nhỏ chui chỗ nào ?”
Cố Cẩn Hành thì sốt ruột hơn:
“Tiểu Bình Quả vốn ngoan, bao giờ tự ý chạy lung tung, chắc hai đứa đó đói quá tự tìm đồ ăn ?”
Bùi Dữ vốn quá hiểu Tiểu Miêu chỉ ôm trán. Tiểu Bình Quả ngoan ngoãn bao nhiêu thì ai cũng , thể nào tự ý biến mất, chắc chắn là Tiểu Miêu dụ dỗ trốn.
Hai tìm mãi thấy, gọi tên cũng chẳng ăn thua, đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng.
Bùi Dữ giữa phòng khách hô lớn:
“Hôm nay cá hồi nhé!”
Cố Cẩn Hành cũng hùa theo:
“Tiểu Miêu? Tiểu Bình Quả? Không là đói ráng chịu nha!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng meo meo gấp gáp, còn cả tiếng meo đáp nhẹ nhàng của Tiểu Bình Quả.
Hai chạy cửa, ngẩng đầu thấy hai con mèo đang song song tắm nắng, tức buồn .
Bùi Dữ dang tay gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-52-tieu-mieu-hao-sac.html.]
“Xuống , ăn sáng xong còn rời khỏi đây.”
Tiểu Miêu do dự qua mái, thử thò chân dẫm lên lá chuối. Thấy chắc chắn, liền nhanh nhẹn nhảy từ lá chuối sang dây leo, một cú bật đáp thẳng lòng chủ nhân.
Tiểu Bình Quả thì từ sớm nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Thấy Tiểu Miêu chân tay vụng về, Bùi Dữ yên tâm, ôm lấy là đ.á.n.h yêu vài cái, mặt nghiêm :
“Cao hơn chút nữa là em dám xuống đúng ? Còn kéo Tiểu Bình Quả cùng nghịch phá.”
Tiểu Miêu “meo” một tiếng, như đang phản bác: “Chuyện nhỏ!” Rồi nghịch nghịch vạt áo , đúng kiểu bé mèo lém lỉnh, sợ là gì.
Bùi Dữ bóp bóp chân mèo, định phạt thêm vài cái, nhưng cúi xuống thấy đôi mắt to long lanh như đang chờ cho ăn, liền nỡ. Thế là mang cá hồi cho ăn luôn, phạt thì thôi khỏi.
Sau bữa sáng, Bùi Dữ lôi chiếc SUV cải tạo sẵn , chuẩn rời khỏi thành phố Cẩm Tú.
Hai hàng ghế , phía là "vùng lãnh thổ" của hai bé mèo. Trời còn mưa, nhiệt độ cũng ấm lên, cả nhóm đều sang đồ ngắn, Tiểu Miêu cũng mặc áo ba lỗ nữa. Không quần áo bó buộc, bộ lông xù xù của bé càng tung bay, giống y như một bông bồ công , tiện cho Tiểu Bình Quả chăm sóc lông cho bé.
Khoảng thời gian gần đây, cuộc sống của Ôn Xu thật sự càng ngày càng hạnh phúc. Bùi Dữ ngày càng cưng chiều cô, Cố Cẩn Hành cũng quý cô, sẵn sàng cho đồ ăn ngon chỉ để vuốt đầu. Tiểu Bình Quả thì khỏi , đúng kiểu xem Tiểu Miêu như con gái ruột thất lạc lâu, chiều chuộng đến tận mây. Thậm chí còn bỏ luôn thói quen chơi parkour ban đêm chỉ vì Tiểu Miêu.
Nghĩ đến đây, Ôn Xu sung sướng nhào qua đè Tiểu Bình Quả xuống mà l.i.ế.m lông lia lịa.
Tiểu tiên nữ mèo! Lại đây hôn cái nào!
Sau buổi sáng yên bình đó, đường suôn sẻ lắm. Số lượng tang thi xuất hiện ngày càng nhiều, mưa che lấp mùi , nên chúng dễ phát hiện chiếc xe.
Tang thi não, chẳng né tránh, cứ thế đ.â.m thẳng xe. Rồi hất bay mười mấy mét, con còn xe cán nát đầu, óc văng tung tóe. Máu xanh dính dớp như nước mũi, đến buồn nôn.
Ôn Xu tất nhiên dám cảnh đó, nhưng xe xóc quá cũng giúp cô yên . Cả đoạn đường xóc lên đập xuống bao nhiêu . Có đang im thì hất lên bay cả , suýt đập kính xe, khiến Cố Cẩn Hành gập bụng.
Sau vài ngày chạy xe vất vả, hai cũng mệt mỏi, đến một thành phố khác, liền quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi vài hôm.
mới đến rìa thành phố, Bùi Dữ lập tức cảm thấy điều gì đó . Anh liền ôm Tiểu Miêu lòng, cũng nhấc Tiểu Bình Quả chuyển sang chỗ Cố Cẩn Hành.
Cố Cẩn Hành khó hiểu, cúi đầu Tiểu Bình Quả thì bắt gặp đôi mắt xanh ngọc của bé, ngơ ngác hỏi:
“Gì thế?”
Anh liếc ngoài cửa sổ, ai ngoài họ. Con đường bê tông cũng bình thường. Chỉ là xung quanh và mặt đường gần thành phố đầy t.h.i t.h.ể tang thi, cái còn ngay sát ranh giới thành phố như trải qua một trận chiến dữ dội.
Ngoài điểm đó , thì thứ đều bình thường.
Cố Cẩn Hành ban đầu cũng nghĩ , nhưng ánh mắt dừng đống xác tang thi và quanh một vòng, chợt hiểu ngay ý của Bùi Dữ…