Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 47: Tiểu Miêu Ăn Vạ

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:28
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Miêu vốn ngốc ngốc dễ thương, bây giờ thêm Tiểu Bình Quả kề bên, càng thêm đáng yêu. Cái mặt tròn tròn, hình mềm mại, lúc xổm thì chân ngắn tũn, để ý kỹ còn tưởng mất tiêu .

Hai bé mèo con quấn đuôi , lông xù mềm mịn, trông cực kỳ hút mắt.

Cố Cẩn Hành phần ghen tị với Bùi Dữ.

Hai bé mèo con ngoan ngoãn bên chân Bùi Dữ, y như một gia đình ba hạnh phúc. Trong khi đó, bên lủi thủi một , Tiểu Bình Quả còn chẳng thèm để mắt tới , cảm giác đúng là tức á.

Mà… Bùi Dữ nuôi mèo kiểu gì chứ?

Tiểu Miêu bám Bùi Dữ sát rạt, ngốc nghếch đáng yêu, nũng, còn diễn cảnh cute. Nhìn Tiểu Bình Quả nhà thì lạnh lùng như băng, đúng là khỏi cảm thấy ghen tị.

Cố Cẩn Hành lắc đầu, mở hai hộp đồ ăn cho mèo:

“Tiểu Miêu ăn loại pate đóng hộp ?”

Bùi Dữ liếc mắt qua, nhận đó là loại đắt tiền, đúng là Cố cưng chiều Tiểu Bình Quả thật.

Bùi Dữ bật Tiểu Miêu, “Em ăn hết, kén chọn gì .”

Tiểu Miêu rầm rì một tiếng đầy bất mãn, đó vẫy cái đuôi nhỏ, chạy tới bên chân Cố Cẩn Hành, ngẩng mặt lông xù :

“Meow ~”

Cố Cẩn Hành tim nhũn , đặt hộp đồ ăn mặt Tiểu Miêu, còn nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông mềm.

Tiểu Miêu ngửi ngửi hộp thức ăn, đó đầu gọi Tiểu Bình Quả ăn chung. Tiểu Bình Quả chỉ yên một chỗ, cô chằm chằm mà nhúc nhích.

Ôn Xu nghiêng đầu khó hiểu.

Sao con mèo thích đồ hộp chứ?

Ngốc như Tiểu Miêu cũng nghĩ cách c.ắ.n nhẹ hộp đồ ăn, lạch bạch tha đến chỗ Tiểu Bình Quả đặt xuống, đưa cái móng lông xù vỗ nhẹ lên hộp.

“Meow ~”

Ý là: Ăn nè!

Tiểu Bình Quả lười biếng đáp một tiếng: “Meo.”

Ôn Xu hiểu Tiểu Bình Quả gì, nhưng vì là đồng loại nên cũng lờ mờ đoán Tiểu Bình Quả nhường cho cô ăn.

Ôn Xu xúc động chớp chớp mắt, dùng đầu đẩy nhẹ hộp đồ ăn về phía Tiểu Bình Quả:

“Meow!”

[Chúng ăn cùng nha!]

Tiểu Miêu khí phách, chia sẻ, mà còn là chia đồ ăn của chủ nhân Tiểu Bình Quả cho nữa chứ.

Tiểu Bình Quả hộp đồ ăn, thoáng do dự một chút, nhanh chóng về dáng vẻ điềm đạm đáng tin, tiến gần cụng đầu Tiểu Miêu.

Ôn Xu ngờ Tiểu Bình Quả sẽ cụng đầu , phòng chút nào, cụng cho lăn đất, bụng úp sàn, đuôi xù quất thẳng lưng.

Tiểu Miêu ngơ ngác sàn nhà, ngây như phỗng.

Sao tiên nữ mèo khỏe dữ chời!?

Tiểu Bình Quả Tiểu Miêu đang bất động “ăn vạ” thì cũng hình tại chỗ.

“Phụt…”

Cố Cẩn Hành nhịn bật . ngay đó, Tiểu Miêu lập tức ngoắt đầu , đôi mắt tròn to màu hổ phách chằm chằm .

“Khụ...”

Cố Cẩn Hành vội chỗ khác.

Bùi Dữ bế Tiểu Miêu lên, giúp cô vuốt đám lông rối tung, hỏi:

“Sao ăn vạ Tiểu Bình Quả hả?”

Ôn Xu tức xì khói, vùng vẫy trong tay , đá cho một phát nhưng chân ngắn quá, đá tới:

“Meo ngao!”

[Em ! Anh bịa đặt!]

Bùi Dữ nhẹ nhàng ôm cô lòng,

“Đừng quậy, canh cá sắp chín . Em ăn vạ Tiểu Bình Quả, lẽ mời uống một chút ?”

Tiểu Miêu trừng mắt :

“Meow!”

[Vậy thả em !]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-47-tieu-mieu-an-va.html.]

Bùi Dữ buông tay , Tiểu Miêu phóng cái vèo luôn.

Tiểu Bình Quả đến gần cọ cọ Tiểu Miêu.

Ôn Xu vui vẻ: “Meo~”

Có canh cá mới, Tiểu Bình Quả thậm chí thèm ngó tới hộp đồ ăn, chỉ vùi đầu húp nước canh trắng ngà, trông cực kỳ mãn nguyện.

Ôn Xu thì lãng phí đồ ăn, liền ăn luôn hai hộp Cố Cẩn Hành mở , uống thêm canh cá, gặm nửa con cá trích. Ăn no xong thì bắt đầu mệt rã rời, leo lên đùi Bùi Dữ cuộn tròn ngủ.

Bùi Dữ vuốt lông Tiểu Miêu hỏi Cố Cẩn Hành:

“Cẩn Hành, dạo gần đây Tiểu Miêu ăn xong là ngủ, ngủ dậy ăn, một ngày khi ăn tới bốn mà chẳng chịu vận động mấy. gầy , là do ?”

Lạ thật.

Cố Cẩn Hành suy nghĩ một lúc lắc đầu:

gặp trường hợp nào giống . mà ăn nhiều cũng hẳn là . Bình thường em biểu hiện gì khác ?”

Bùi Dữ đáp:

“Lúc ngủ thì nóng lên, tỉnh dậy thì uể oải lờ đờ.”

Cố Cẩn Hành gật gù:

“Có khi do dạo trời mưa, ảnh hưởng đến tâm trạng. Tiểu Bình Quả cũng , ăn ít, thích uống nước, tỉnh dậy thì buồn ngủ rã rời. Đợi hết mưa, nắng là thôi.”

Nghe Bùi Dữ thấy yên tâm phần nào, sang hỏi:

“Tiểu Bình Quả ăn là đủ no ?”

Ngoài canh cá, còn nửa con cá trích nữa.

Cố Cẩn Hành bật :

“Đủ . Gần đây nó lười ăn, hôm nay chịu ăn là mừng lắm . Bình thường nó thiện với ai, ngờ hoà hợp với Tiểu Miêu như thế… Cậu nuôi Tiểu Miêu kiểu gì thế? thấy nó bám ghê luôn.”

Giọng đầy ghen tị.

Bùi Dữ bé mèo trong lòng, ánh mắt đầy cưng chiều:

“Chắc em vốn thích quấn ? đầu nuôi mèo, cũng chẳng rõ nữa.”

Kiếp Tiểu Miêu lạnh lùng lắm, để ý tới ai. Bởi nên cũng tại đổi thế .

hài lòng, thích trạng thái hiện giờ.

Cố Cẩn Hành thở dài:

“Mèo với mèo cũng khác thật.”

Tiểu Bình Quả tuy lạnh lùng, nhưng lúc ốm thì cũng chẳng rời nửa bước.

Hai rảnh rỗi chuyện phiếm, một ôn hòa, một lạnh nhạt, giọng nhỏ nhẹ như ru ngủ.

Ôn Xu một lúc thì ngủ mất tiêu.

Trong lúc ngủ, cô cảm thấy bắt đầu nóng lên, xương cốt thì mềm nhũn như bún, còn ngứa râm ran khắp nơi. Cô lăn lộn trong mơ, nhưng chẳng dễ chịu hơn, còn rơi vài giọt nước mắt nhỏ xíu như trân châu.

Cảm giác ngứa dần biến thành đau, đùa nữa.

Cái đau chẳng dễ chịu chút nào, kết hợp với cơ thể vô lực khiến cô sắp phát điên.

Trong mơ cô vùng vẫy liên tục, hết chạy lăn, nhưng chẳng đổi.

Tiểu Miêu lảm nhảm, c.h.ử.i từ kiếp sang kiếp , thậm chí than phiền cả mấy chuyện liên quan đến Bùi Dữ.

Ô ô ô.

Cô thật sự quá khổ !

Bùi Dữ đến gần sáng mới phát hiện Tiểu Miêu nóng sốt, cổ đỏ bừng, lập tức tỉnh giấc, gọi luôn Cố Cẩn Hành dậy.

Đèn trong phòng bật sáng, ánh sáng chói lóa, hai rõ Tiểu Miêu nước mắt ướt cả bộ lông.

Bùi Dữ nhíu mày, giọng lo lắng:

“Nhìn thế chắc là sốt ?”

Cố Cẩn Hành thấy Tiểu Miêu khó chịu cũng rối theo:

“Chắc …”

Tiểu Miêu vẫn còn mê man, mà bọn họ thì cách nào cho cô uống t.h.u.ố.c .

 

Loading...