Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 44: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn

Cập nhật lúc: 2025-10-13 09:18:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dữ suy nghĩ một lát, quyết định đổi hướng vòng.

cũng chậm trễ ít thời gian, chệch thêm mười mấy hai mươi phút cũng đáng là gì.

Đi đường vòng tất nhiên dễ dàng, để an hơn, Bùi Dữ chọn những lối cây cối to rậm rạp. Tầm thể thoáng hơn, cũng giảm bớt nguy hiểm phần nào, nhưng vì cũng tán cây để che mưa.

Ôn Xu đúng lúc tỉnh , cô ngơ ngác, hiểu tại tỉnh dậy thấy đang ở chỗ khác.

Ngơ vài giây, cô mới nhớ đến tối qua Bùi Dữ sẽ dừng ở thành phố Cẩm Tú một thời gian, tìm thêm ít vật tư.

Vật tư là chuyện quan trọng, nhưng mà…

Ôn Xu bầu trời vẫn âm u dù đổ mưa suốt nửa tháng, trong lòng chút bực bội.

【… Mới mấy giờ sáng thôi mà. 】

Nghe tiếng lòng của Tiểu Miêu, Bùi Dữ dừng bước, đó đầu tìm quanh các tòa nhà gần đó, xem cửa sổ nào khóa để chui cho Tiểu Miêu ăn sáng.

Tiểu Miêu vốn luôn ngoan, bao giờ quậy phá, nay tỉnh cũng ồn, chắc là sợ ảnh hưởng đến việc của .

Mấy tòa nhà gần đó đều bỏ hoang, tìm chỗ trú tạm cũng khó. Bùi Dữ chọn đại một căn đá cửa .

Vào trong, cởi mũ áo mưa và đồ bảo hộ, cái đầu tròn xù của Tiểu Miêu mà nhịn , bế cô lên hôn một cái.

Bùi Dữ hỏi một cách tự nhiên:

“Tiểu Miêu ăn gì?”

“Meo~”

【Cá hồi!】

Lúc rõ Tiểu Miêu thích gì, nên Bùi Dữ chuẩn thức ăn cho cô với khẩu phần tương đối đồng đều, đồ tươi thì chiếm đến một nửa, còn đa phần là thức ăn đóng hộp cho mèo – loại thể để lâu.

Bùi Dữ bình thường động đồ ăn của Tiểu Miêu, từ khi cô thích cá hồi, càng đụng đến phần đó. vì mỗi ngày Tiểu Miêu gần như đều ăn một bữa cá hồi, lượng tích trữ chẳng mấy chốc cũng hết sạch.

Không các căn cứ nuôi cá hồi , nếu , chỉ cần gom ít điểm tích lũy, bỏ tiền mua là .

Cho Tiểu Miêu ăn no xong, Bùi Dữ tiếp tục cõng cô đến bệnh viện thú cưng.

Lần thuận lợi hơn nhiều, đụng rắn động vật tiến hóa khác, nhưng vì thực vật mọc quá nhiều nên vẫn cẩn thận chậm, mất gần một tiếng mới tới nơi.

Vừa đến nơi, Bùi Dữ tháo móc treo, ôm Tiểu Miêu lòng.

Tầm còn cản bởi áo mưa, ánh mắt Ôn Xu rõ ràng hơn nhiều. Cô mở to đôi mắt mèo tròn, đ.á.n.h giá bệnh viện thú cưng .

Nơi tổng cộng sáu tầng, trang trí đơn giản mà trang nhã, sàn lát gạch men bóng loáng. Vừa bước là một tấm bảng siêu lớn, đó dán đủ loại ảnh ch.ó mèo. Trên các bức tường cũng treo đầy ảnh động vật, đều đóng khung cẩn thận. Ngoài ảnh, còn mấy dòng chữ về cách chăm sóc và yêu thương thú cưng.

Tuy rõ nơi lúc hoạt động trông , nhưng chỉ cần cách trang trí cũng sáng lập hẳn là yêu động vật.

Tiếc là lúc rời , nhân viên khóa chặt cửa sổ, giờ bên trong thực vật mọc tràn lan. Dây thường xuân chiếm giữ gần như bộ gian, còn những loài khác chen chúc mọc lên từ kẽ hở, khiến bệnh viện vốn ấm áp và gọn gàng giờ phá hủy nghiêm trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-44-phat-hien-ngoai-y-muon.html.]

Bệnh viện khá lớn, mà biển chỉ dẫn hướng dẫn phòng nào ở , nên tìm phòng chứa t.h.u.ố.c là chuyện cực kỳ khó.

Bùi Dữ đến khu lấy t.h.u.ố.c chính để xem thử. Khu tương tự như bệnh viện bình thường, là một vách kính trong suốt dày, thể thấy bên trong là mấy kệ sắt chứa thuốc. giờ kệ chỉ còn vài hộp rải rác, chắc khác lục .

Dù chỉ còn vài hộp, Bùi Dữ vẫn quyết định xem kỹ.

Bên vách kính chỗ đập vỡ, cúi , len qua đống kính vỡ cẩn thận chui .

Phòng t.h.u.ố.c trông phần lộn xộn nhưng nguy hiểm. Ôn Xu tranh thủ nhảy xuống khỏi lòng , quanh quẩn gần đó để hoạt động chân tay.

Ở trong xe mấy ngày nay chật chội quá , giờ chỗ rộng rãi để , tất nhiên Tiểu Miêu tiếp tục ôm.

Bùi Dữ cũng mặc kệ, tự xem xét mấy hộp t.h.u.ố.c còn .

Phần lớn chỉ còn vitamin. Loại bình thường vẫn bổ sung cho Tiểu Miêu hoặc đúng giờ trộn thức ăn nên trong gian dự trữ vẫn còn nhiều. Chuyến , chủ yếu tìm t.h.u.ố.c chữa các bệnh như cảm, sốt, rối loạn tiêu hóa… Còn vitamin thì giữ nguyên tại chỗ.

Bùi Dữ vẫy tay gọi:

“Tiểu Miêu đây, xem mấy phòng khác.”

Ôn Xu đầu , bốn chân ngắn chạy lạch bạch về phía , bế lên. Chiếc đuôi dài rũ xuống, đong đưa theo từng bước của chủ nhân.

Bùi Dữ quen thuộc với cách bố trí các phòng t.h.u.ố.c chuyên dụng, nên đành từng phòng ở tầng một.

Anh nhớ những phòng ghi rõ “Nhân viên phận sự ”, thường là nơi cất đồ quan trọng. Cũng phòng dán gì cả.

Tốn nửa tiếng, kiểm tra hết các phòng ở tầng một. Có bốn, năm phòng dán biển “ phận sự miễn ”, nhưng khi kiểm tra, phát hiện là phòng chứa vật dụng như khăn tắm, dụng cụ tắm cho thú cưng…

Không tìm gì ở tầng một, Bùi Dữ bế Tiểu Miêu lên tầng hai.

lên tới cầu thang, thấy gì đó .

Bệnh viện bỏ hoang lâu ngày, các đồ vật đều phủ một lớp bụi dày. Mấy ngày gần đây mưa bão liên tục, cây cối tiến hóa xâm lấn, khiến bên trong càng thêm dơ bẩn. Nhiều cửa sổ đóng kín, nước mưa và bùn tràn hành lang.

Cầu thang lên tầng cửa sổ thông gió, nên sàn luôn ẩm ướt. Nơi nào qua, chắc chắn sẽ để dấu vết.

Lúc , cầu thang quả thật dấu chân .

Bùi Dữ quan sát, kích thước giày gần giống với , lẽ là của một đàn ông.

Thành phố Cẩm Tú tuy xác sống, nhưng với sự xuất hiện dày đặc của thực vật và động vật tiến hóa, nơi đây vẫn cực kỳ nguy hiểm.

Dưới điều kiện đó, ai thể một chắc chắn thường, bản lĩnh thực sự.

Chắc chắn kẻ đó cũng đến đây vì thuốc.

Nghĩ đến khả năng tìm thấy phòng t.h.u.ố.c , mà gian để giấu đồ, Bùi Dữ lập tức tăng tốc.

Đánh thì ngại, chỉ sợ tìm mới phiền.

 

Loading...