Bệnh tật luôn khiến con cảm thấy bất an.
Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu trong lòng, đôi mắt ngây thơ vô tội của bé mèo nhỏ, mím môi, nghiêm túc :
“Dạo gần đây em ăn xong ngủ, tỉnh dậy là ăn tiếp, hầu như vận động gì cả, đột nhiên sụt cân ? Trên chỗ nào thấy khó chịu ?”
Ôn Xu vẻ mặt nghiêm túc của , khẽ sững một lúc.
Từ góc của Bùi Dữ, chỉ thấy Tiểu Miêu nghiêng đầu như đang khó hiểu. Cái đầu nghiêng nghiêng, trông ngốc đáng yêu. Đôi mắt to màu hổ phách ngập tràn sự mơ màng và ngơ ngác.
Mặt của Tiểu Miêu phủ đầy lông nên khó biểu cảm. Vì thể tiếng lòng của mèo, nên Bùi Dữ cũng hiểu Ôn Xu đang cố gắng gì, nhưng vẫn cố gắng đoán ý, dù sai lệch thì cũng lệch quá xa.
Anh nhẹ nhàng xoa móng của Tiểu Miêu, trong mắt mang theo ý dịu dàng, nhưng thực lòng vẫn lo lắng.
“Bé con, đừng nũng nữa.”
Ôn Xu chớp mắt một cái, lầm bầm phản đối: “Meo.”
【Em nũng!】
Lo Bùi Dữ hiểu đoạn , kiên nhẫn lặp từng câu, thật chậm rãi, thỉnh thoảng còn khen Tiểu Miêu vài câu, giống như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ.
Tiểu Miêu lắc lắc cái đuôi, trong lòng chút buồn bực.
Anh hỏi cũng vô ích mà.
Cô mở miệng chỉ kêu mấy tiếng “meo meo”, Bùi Dữ liệu hiểu ?
Dù chẳng hiểu gì, nhưng nghiêm túc như , Ôn Xu vẫn ngoan ngoãn trả lời từng câu.
“Meow!”
【Không khỏe chút nào! Ngủ mà nóng lên, xương cốt còn ngứa nữa!】
“Meo~”
【Ngủ thì mệt, ngủ cũng mệt hơn, thành chẳng còn sức mà chơi với luôn!】
Ban đầu Ôn Xu chỉ định đáp đơn giản cho , nhưng càng càng than vãn nhiều hơn, cuối cùng gần như kể hết bộ tình trạng khó chịu trong .
Bùi Dữ , đặt Tiểu Miêu lên đùi , nhẹ nhàng xoa bóp khắp cô. Vẻ mặt nghiêm túc như đang việc gì đó quan trọng.
Giọng điệu của Tiểu Miêu đầy uất ức, chắc là mấy ngày nay khó chịu hành hạ mà với ai, chỉ thể âm thầm chịu đựng.
Bùi Dữ cảm thấy áy náy. Thường ngày Tiểu Miêu ngủ đều rúc , mà phát hiện cô nóng . Làm chủ mà vô tâm như thế, khiến Tiểu Miêu chịu thiệt .
Tiểu Miêu vốn yếu ớt, chẳng cách thể hiện, cũng nên dỗ thế nào mới khiến cô vui lên.
Anh xoa bóp cho cô khá lâu, đó còn lấy đồ ăn vặt dụ.
“Lát nữa lên mạng tìm thử xem . Em từ nhỏ ăn uống đầy đủ, dinh dưỡng thiếu cái gì, chắc vấn đề gì nghiêm trọng .”
Ôn Xu cũng nghĩ . Hơn nữa các triệu chứng mới xuất hiện gần đây, chỉ thỉnh thoảng mới , cô cũng quá lo lắng.
Tối hôm đó, khi ngủ, Bùi Dữ tra mạng lâu, kết quả những thứ linh tinh, chẳng cái nào giống với tình trạng của Tiểu Miêu.
Trước từng lưu của một bác sĩ thú y, đợi Tiểu Miêu ngủ xong mới gọi, nhưng bên tắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-43-benh-vien-thu-cung.html.]
Bùi Dữ đành thôi, gọi nữa.
Anh cũng hiểu, ai cũng thời gian và sức lực chuẩn vật tư tận thế. Khi thiên tai bất ngờ ập tới, thiết điện tử là thứ dễ vứt bỏ nhất.
Trong tận thế, điều duy nhất thể dựa … là chính .
Anh thở dài, chỉnh sửa lịch trình ngày mai. Trong bản ghi nhớ, trạm dừng đầu tiên chính là bệnh viện thú cưng lớn nhất ở khu Cẩm Tú.
Khoảng cách từ chỗ họ đến đó là 5km.
Với tốc độ của Bùi Dữ, nếu gặp chướng ngại gì thì bộ chừng một tiếng là tới. khu Cẩm Tú bây giờ là thực vật tiến hóa, nên thời gian chỉ thể ước lượng tương đối.
Vì lo cho sức khỏe của Tiểu Miêu, Bùi Dữ gần như ngủ cả đêm.
Sáng hôm , đồng hồ báo thức reo, lập tức dậy, rửa mặt, ăn sáng mất nửa tiếng, mặc áo mưa, cõng Tiểu Miêu vẫn đang ngủ khò, bắt đầu lên đường đến bệnh viện thú cưng.
Gần đây Tiểu Miêu ngủ sâu, đủ giấc thì nhất quyết tỉnh.
Vừa bước khỏi cửa, mắt là con đường bình thường mưa gió, mà là một vùng cỏ cao ngang bắp chân, xen lẫn những bụi chuối rậm rạp che kín cả đầu.
Không tại chuối mọc bên cạnh tòa nhà.
Con đường gần như cây cối phá nát .
Hôm qua khi đây, Bùi Dữ dọn sạch một , mất ít thời gian. Vậy mà chỉ qua một đêm, cây cối mọc um tùm như cũ.
Anh lấy từ gian con d.a.o gọt dưa hấu, một lời, vung tay c.h.é.m xuống.
Lá chuối to, thể che mưa. Bùi Dữ chặt một tấm, cột lên lưng, đó chặt thêm vài tấm nữa bỏ gian dự trữ.
Anh mang ủng mưa, mấy bụi cỏ cao khó . Vượt qua rừng chuối là đến khu cỏ đuôi ch.ó và hoa bìm bìm. Cỏ mưa ướt, ngã nghiêng, mềm oặt, qua cỏ quét mặt khó chịu.
Anh vốn đội mũ bảo vệ, nhưng vì mấy cái cây cản tầm quá nhiều nên bực , giơ tay c.h.é.m sạch.
Giữa mấy bụi cỏ hoa bìm bìm tím nhạt, từng đóa to bằng bàn tay, trông .
Đi xuyên qua bìm bìm, vẫn thấy mặt đất , nhưng lờ mờ thấy vài kiến trúc.
Khu Cẩm Tú đúng là lãnh địa của thực vật. Nhà hàng, nhà ở, thứ đều bao phủ bởi cây cối, đặc biệt là dây thường xuân leo quấn khắp nơi, dây to bằng cả cánh tay Bùi Dữ, y hệt rắn.
Trên đường , Bùi Dữ luôn cảnh giác cao độ. Nếu , dễ cây vướng chân té ngã, hoặc đạp trúng rắn đ.á.n.h với nó.
Chỉ vì rừng cây , suốt một tiếng mà vẫn đến nửa quãng đường.
Khi chú ý đến giao thông phía , phát hiện gì đó .
Chỗ đang là một con phố, xa, dây thường xuân gần như chiếm hết các tòa nhà, thậm chí lan cả mặt đường.
Ngay phía là một quán mì, dây leo xâm chiếm, chỉ còn cái biển hiệu lộ . Trên con đường ngay cửa quán, một con rắn màu xanh đậm cuộn giữa đường, chỉ thấy , thấy đầu đuôi, đều ẩn sâu trong tán cây rậm rạp.
Bùi Dữ kỹ nhiều mà vẫn xác định đầu đuôi nó ở .
Thật gặp rắn quá đáng sợ. Bình thường rắn sẽ chủ động tấn công . Chúng chủ yếu săn các loài thú nhỏ.
Rắn c.ắ.n chủ yếu là vì phòng vệ nếu phiền hoặc giẫm , chúng mới cắn.